Showing posts with label tâm hồn cao thượng. Show all posts
Showing posts with label tâm hồn cao thượng. Show all posts

Friday, July 25, 2014

Giữ chặt lấy cô gái của mình, đừng dễ dàng gây cho cô ấy những vết thương không đáng có

"Hạnh phúc là thế, đôi khi người ta phải đánh đổi rất nhiều thứ hoặc phải theo đuổi đến cùng mới có được nó…"

sua may tinh gia re


Chỉ cần anh trân trọng cô ấy và trân trọng những gì cả hai đã từng trải qua, anh nhất định sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.

Anh có thể đôi lúc khiến cô ấy buồn, có thể vì khoảnh khắc nào đấy vô tâm mà khiến cô ấy chịu thiệt thòi hay khổ sở, hoặc thi thoảng trong lúc cáu giận có thể nói một vài câu khiến cô ấy phải khóc. 

Dong phuc cong nhan

Nhưng, cho dù có như vậy, cũng nhất định đừng bao giờ làm cô ấy bị tổn thương.
 
Là đàn ông, phải chịu trách nhiệm với người mình yêu, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào. Nếu gặp trở ngại thì nắm lấy tay cô ấy để cùng nhau vượt qua, nếu có xảy ra mâu thuẫn thì hãy gắng bình tĩnh ngồi lại để tìm ra nguyên nhân rồi cùng khắc phục. 
 
bảo trì máy lạnh
Cho dù những lúc cãi vã có thể khiến anh trở nên mất bình tĩnh, nhưng hãy nhớ rằng cô ấy cần được tôn trọng.

Cho dù có lúc sự quan tâm của cô ấy khiến cho anh cảm thấy khó chịu, hãy nhớ rằng, cô ấy yêu anh, và vì yêu anh nên mới trở thành một cô gái chu đáo và ân cần đến như vậy.
 
Website
Cho dù đôi khi tính khí của cô ấy trở nên thất thường, hay lo lắng và dễ dỗi hờn, thay vì quát mắng, anh hãy ôm cô ấy vào lòng. Khi đó, cô ấy sẽ nói cho anh toàn bộ lý do, khi đó cô ấy sẽ cảm thấy, người con trai bên cạnh chính là điều kỳ diệu trong cuộc sống của cô ấy.
 
 
 phutungoto
 
Chỉ cần anh trân trọng cô ấy, và trân trọng những gì cả hai đã từng trải qua, anh nhất định sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.
 
Con gái, dù có mạnh mẽ đến đâu, dù có độc lập và giỏi chịu đựng đến đâu, đều sẽ có lúc yếu mềm. 

Bao ho lao dong


Một khi con gái dành hết tình cảm để yêu một ai đó, thì người con trai ấy chính là hy vọng mà họ đang mang.
 
Giay dan tuong
Và quan trọng nhất là, anh này, đừng bao giờ tự cho mình cái quyền quyết định mọi thứ, cũng đừng bắt cô ấy phải làm theo hoặc thay đổi. So sánh cô ấy với bất cứ hình mẫu nào cũng đều là nguyên nhân gieo cho cô ấy những tổn thương.
 
 Rang su my
Người con gái nào chẳng mang trong lòng những thứ phù phiếm, xa vời, dù ít hay nhiều, và ấp ủ nó thật kỹ. 
 
 Social Media
Người con gái nào chẳng mang trong lòng những sự tự tôn riêng, sự nỗ lực riêng, và cách yêu riêng. Nếu yêu cô ấy, thì nhất định, đừng khiến cô ấy cảm thấy bị tổn thương, anh nhé!
 
Giữ chặt lấy cô gái của mình, đừng dễ dàng gây cho cô ấy những vết thương không đáng có, để mà đẩy cô ấy đi xa…
 may ao thun quang cao


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Cho em khóc nhé! Chỉ hôm nay thôi!

"Nếu bạn rơi vào tình yêu, đừng dễ dàng bỏ qua cơ hội. Sự bồng bột của tuổi trẻ có thế làm bạn hối tiếc trong một thời, nhưng hèn nhát lại làm bạn hối tiếc suốt đời"

 sua may tinh gia re


Mắt không thấy, có chắc tim cũng ngủ yên? Chỉ có bước qua, cả tim cả mắt đều ở phía trước, mọi thứ mới thật sự ở “phía sau”.

Ngày anh đến, anh bảo rằng sao mà em giống con trai thế, mạnh mẽ và ngang bướng, chẳng chịu để người ta có cơ hội thể hiện gì cả!
 Dong phuc cong nhan



 Em luôn bảo rằng không sao, luôn bảo rằng mình em có thể làm được, độc lập đến mức khiến anh không ngừng cố gắng mới có thể len vào cuộc sống của em. Anh bảo rằng em càng như thế lại càng khiến người ta có cảm giác muốn che chở.
 
 bảo trì máy lạnh
Thế nhưng anh đâu biết rằng, những gì anh nhìn thấy chỉ là cách em tự bảo vệ bản thân trước những nỗi đau từng gặp phải, trước những tổn thương ở tương lai. Thứ mà vẫn hàng ngày hằng giờ chực chờ cào nát tim em, thứ mà nếu không cẩn thận em sẽ phải chịu rất nhiều, rất nhiều đau đớn. 

Website


Những gì anh nhìn thấy chỉ là lớp áo hoàn hảo để em gói ghém lòng mình về ru ngủ những giấc bình yên, không thôi nhắc nhớ những điều đáng nhớ nhưng bắt buộc phải quên.
 

Em đã làm rất tốt những điều ấy, đến tận lúc anh đi…
 
 phutungoto
Ngày anh đi, đường phố vẫn tấp nập, cỏ cây vẫn reo vui, nắng vẫn chói gắt đến hoa cả mắt.

Ngày anh đi, tiệm cà phê quen vẫn đóng mở đúng giờ, rạp phim vẫn đông khách.

Ngày anh đi, mẹ vẫn nấu bữa sáng, thằng em vẫn thức khuya chơi game, nhỏ bạn thân vẫn huyên thuyên kể chuyện suốt chặn đường về.
 Bao ho lao dong

Ngày anh đi, em vẫn đi học, đi làm, vẫn lướt mạng, vẫn ăn ngày đúng ba bữa một ngày.
 
Em vẫn mạnh mẽ, em vẫn không khóc, y như ngày anh đến…Nhưng em vẫn chẳng bảo vệ được tim mình anh ạ!
 
Ngày anh đi, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chỉ có cảm xúc em là đổi khác…
 
Giay dan tuong
Chỉ là em giấu đi, giấu tình yêu của em, vờ như em đã quên anh rồi!

Chỉ là em giấu đi, giấu tất cả hi vọng, tất cả niềm tin, vờ như em đã quá mệt mỏi với yêu thương!

Chỉ là em giấu đi, giấu mọi kỉ niệm, mọi kí ức cùng anh, vờ như nó chưa từng được khắc ghi!
Rang su my

Chỉ là em giấu đi, giấu anh vào một góc nhỏ li ti, vờ như anh chẳng còn hiện diện ở nơi đâu, vờ như em chẳng  nhớ anh, vờ như em… chẳng còn yêu anh nữa!
 
Anh biết không, mạnh mẽ thật mệt mỏi! 
 
Em cần đối diện với nỗi đau này, để thời gian tự làm công việc của nó. Em nhận ra rằng càng cố tỏ ra mạnh mẽ em càng dễ bị những tổn thương quật ngã. Thứ mà ai cũng cho rằng mạnh mẽ trong tình cảm đó chỉ đơn giản là cách lẩn tránh cảm giác đau đớn, cất giữ gọn gàng tình xúc, vuốt ve những nỗi nhớ mà chẳng biết rằng khi nào thì nó lại đột ngột thức giấc làm chao đảo lần nữa những yêu thương!
 
Social Media

Điều gì qua thì để nó qua, tức là bước qua chứ không phải chỉ cần quay mặt đi là được. Mắt không thấy, có chắc tim cũng ngủ yên? Chỉ có bước qua, cả tim cả mắt đều ở phía trước, mọi thứ mới thật sự ở “phía sau”.
 
Em đang nhớ anh… Em đang rất đau… Cho em khóc nhé! Chỉ hôm nay thôi!

 may ao thun quang cao

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Mùa đông lạnh...

"Anh gọi em trong buổi chiều hết gió. Mây đi xa và hoa trắng bạc màu…"


 sua may tinh gia re


Mùa Đông này của bạn có còn lạnh lẽo không, tùy thuộc rất nhiều vào việc liệu trong tim bạn có xuất hiện vạt nắng nào hay không!

1. Trời Đông tắt nắng nhanh hơn, đêm về sương phủ dày và mau mắn đậu trên vai những người lữ hành đơn độc. Tôi đứng lững thững dưới bến chờ xe bus, cảm nhận rõ rệt từng cơn gió thốc qua tóc tai, đôi bàn tay cố sức đan vào nhau vẫn không đủ ấm. Hơi ấm giống như một thứ hạnh phúc xa xỉ lẩn trốn ở một xó xỉnh nào, chỉ có tôi đứng chờ, ngốc nghếch và dại dột, vô cùng đáng thương.

- Xe ôm giá rẻ đây, mười lăm nghìn từ đây về nhà, khuyến mãi anh lái xe đẹp trai biết kể chuyện!!!

Thế dừng kít xe, nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của tôi rồi cười khì khì. Anh vẫn vậy, xuất hiện bất chợt, đùa vài ba câu tếu táo cũng khiến không khí ngày Đông như ấm sực lên. Tôi leo lên xe ngồi sau lưng Thế, đón lấy mũ bảo hiểm từ tay anh, vờ hờn.
 Dong phuc cong nhan

- Sao xe ôm hôm nay đến muộn thế?

- À, anh đi ra đây…

Rồi xe vút đi, Thế kể cho tôi nghe về hành trình một ngày dài đằng đẵng của anh. Anh hơn tôi ba tuổi, nhưng nom anh phải hơn tôi đến gần chục tuổi. Không phải vì anh già, mà vì anh quá đỗi trưởng thành, từng trải nhiều khiến lớp thời gian như xô đi, che đậy tuổi đời còn khá trẻ trên khuôn mặt đen xạm của anh. Thế đối với tôi rất lạ, chúng tôi đối với nhau cũng thật lạ.

Về tới nhà, tôi tháo mũ trả lại cho anh, Thế nhìn tôi hấp háy đôi mắt, lại nhoẻn cười, không biết anh mua món ngon từ bao giờ mà đã kịp dúi vào tay tôi một bắp ngô nướng còn ấm nóng, thơm lừng.

- Quà cho em. Hôm nay anh tới muộn, anh xin lỗi!

Nói rồi Thế vẫy tay chào tôi ra về, con đường vàng vọt hắt sáng, hắt cả bóng lưng dài của anh. Khuất sau ngõ nhỏ dáng hình cô độc xiêu vẹo ấy khiến tôi chạnh lòng, bắp ngô trong tay bị xiết chặt, những hạt nhỏ ám màu than tô vẽ lên tay tôi những khoảng xám tro buồn bã. Tôi chợt vui, lại chợt buồn. Người cô độc là thế lại chẳng cần một sự quan tâm nhỏ nhặt nào, từ tôi.
 
 bảo trì máy lạnh
 
2. Tôi và Thế ở cùng khu trọ vào những năm tôi mới chân ướt chân ráo lên Hà Nội nhập học, lúc bấy giờ anh cũng là sinh viên năm cuối của một trường cao đẳng. Dạo đầu chúng tôi chưa thật quen thân với nhau, chỉ đi ra đi vào hay va chạm, mỗi lần gặp đều nhoẻn cười hay cất lời chào khách sáo. Cho đến khi Thế chuyển đi, anh chuyển sang một khu trọ mới vào một ngày… hình như, cũng là một ngày Đông lạnh lẽo. Xóm trọ sinh viên quân quần bên nhau làm một mâm cơm liên hoan chia tay. Ngày hôm ấy, chúng tôi mới chính thức trở thành bạn bè của nhau. Cuộc đời này xô đẩy nhau thật khéo, lại xoay vần thật khéo. Khi còn ở bên cạnh nhau, có nhiều cơ hội gặp mặt thì hai đứa làm ngơ như không biết, mãi cho đến khi không thường xuyên gặp nhau nữa mới trở nên bẽn lẽn quen nhau. Một vài lần tôi vô tình gặp anh ở quán cơm sinh viên gần trường mà tôi đang theo học, nhìn thấy anh ngồi ăn ngon lành, nhận ra sự xuất hiện của tôi, Thế cười hề hề.

- Cơm trường em ngon, lại rẻ, dân lao động bọn anh chỉ thích nhất khoản ấy!

Tôi mỉm cười, còn chưa kịp hỏi han anh với cuộc sống mới thì đã bị anh kéo tay ngồi vào bàn, anh tiếp tục nói.
 Website

- Ngồi đây ăn với anh, thế nào, dạo này vẫn ổn chứ?

Vậy là chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn. Thế nghỉ học, không cố theo đuổi tấm bằng cao đẳng theo ý nguyện của nhị vị phụ huynh ở nhà. Thế tâm sự, rằng nhà anh không có điều kiện, việc học hành lại không có tương lai sáng sủa, Thế nóng lòng muốn giúp đỡ gia đình, anh bỏ học, đi làm thuê. Tôi ngồi sững người, với một đứa còn non nớt như tôi lại cảm thấy việc học đã là việc quan trọng nhất, người lớn nhà tôi ai cũng khuyên như vậy.

- Ừ, em thì phải học. Con gái, càng phải học. Còn như anh, học không vào, ngồi thấy phí thời gian lắm. Chi bằng bỏ thời gian ấy đi làm việc có ích. Nghề nào cũng là nghề. Mà, em không khinh anh chứ?

Tôi lắc lắc đầu. Tôi không khinh anh. Thế có bỏ học từ nhiều năm trước tôi vẫn không khinh anh, bởi tôi chẳng có lý do gì để khinh một người tốt tính như anh cả. Thế xoa đầu tôi, yên tâm ăn tiếp. Thỉnh thoảng Thế đi làm gần trường tôi lại đưa tôi về xóm trọ cũ, sau đó lại vòng về chỗ làm mới. Mỗi lần ngồi sau xe anh tôi cứ có cảm giác mình được đi đến rất nhiều nơi, nghe những câu chuyện anh kể, tôi thấy thế giới ấy sinh động quá. Càng ngày tôi càng muốn chạm vào gần cuộc sống của anh hơn, một cuộc sống xô bồ nhiều toan tính, nhiều mồ hôi nước mắt, lại vất vả lắm nỗi lo toan. Nhưng có một lần, Thế nhìn sâu vào mắt tôi thì thầm.
 phutungoto

- Quý anh thì được, chứ đừng yêu anh, Lam à!

Tôi ngỡ ngàng, cảm giác trái tim mình bị méo mó xộc xệch, lại bị bóc tách toàn vẹn trước mắt anh. Đôi mắt tôi ầng ậc nước, tôi không rõ vì lý do gì mà mình phải khóc lóc, chỉ cảm thấy xấu hổ, lại có cảm giác đè nén khó chịu trong lồng ngực. Tôi không còn đủ can đảm nhìn vào mặt Thế, chỉ len lén quay đi, len lén lau nước mắt.
 
Nếu có thể nói đừng thích một ai đó nữa và ngừng thích họ ngay được thì trái tim đã chẳng được gọi là trái tim. Ý của tôi là, tôi không thể ngừng thích anh, lại càng không thế ngăn cản không cho phép mình yêu anh. Nếu anh không muốn, tôi sẽ không nói ra tình cảm ấy, cùng lắm là tôi sẽ chọn yêu đơn phương anh. Vậy thôi!
 
 
 Bao ho lao dong
3. Chúng tôi đi bên cạnh nhau chẳng với danh phận nào cả. Không hẳn là anh em vì tôi tự ương bướng không thừa nhận Thế là anh của mình. Không hẳn là bạn bè, bởi tôi biết, Thế đối xử với tôi tốt hơn với những cô bạn gái khác xung quanh anh. Tóm lại, đó là một mối quan hệ đặc biệt, và tôi tạm bấu víu vào một khoảnh rất nhỏ, co ro trú trong trái tim lạnh lùng của Thế. Tôi tự nhủ, anh vẫn cần bươn trải, khi nào anh có thể yêu đương, anh sẽ cho tôi một cơ hội. Tôi vẫn nuôi hy vọng như thế, vẫn chờ đợi anh, vẫn len lén đi bên cạnh anh.

Hôm nay tan làm, tôi ra bến chờ xe bus gần cổng công ty, như thường lệ, Thế nhắn tin sẽ ghé qua đón tôi về nhà, anh nói trời tối con gái không nên tự đi về một mình, đi xe bus vắng người cũng rất nguy hiểm. Nhiều người nói đó là cái cớ để Thế gặp mặt tôi, đưa đón tôi mỗi ngày, nhưng tôi cũng không quan tâm vì tôi biết vị trí của mình trong lòng anh. Giữa chúng tôi là những khoảng trống mà thời gian không thể đan cài cho vừa khít, chỉ có thể chờ trông vào định mệnh. Có lẽ vậy, một thứ định mệnh lay lắt và đáng mỉa mai, vẫn cợt nhả trôi qua ba năm xuân trẻ của một đứa con gái dại khờ, của một gã trai cầu tiến.
 Giay dan tuong

- Xe ôm giá rẻ như bèo đây, khuyến mãi anh lái xe đẹp trai và biết kể chuyện!

Thế nói câu chào quen thuộc, trong khi tôi mỉm cười thì mấy người đứng chờ xe bus bên cạnh cũng tủm tỉm nhìn hai đứa chúng tôi. Thế cẩn thận gạt thanh để chân phía sau cho tôi, cẩn thận cài quai mũ cho tôi, lại cẩn thận nhét hai tay tôi đang lạnh cóng vào túi áo khoác của anh ấm hủm. Trước khi đi anh còn ngoái đầu lại nhìn và vẫy vẫy tay với mọi người đang xì xào về hai đứa. Tôi thấy Thế đáng yêu quá đỗi, cũng vì anh quá đáng yêu, tim tôi thắt lại. Tôi mơ hồ nhận ra, hình như tình yêu cũng đau đến nhường ấy, là cảm giác gần gũi nhưng không thuộc về, là cảm giác song hành nhưng mãi mãi chỉ là cái bóng đuổi theo. Tình yêu của một kẻ cô độc đi chênh vênh trên chặng  đường hoang hoải, mong chờ cái ngoái đầu của một kẻ cô độc khác. Tôi không nhận ra mình đang khóc, là bởi gió thổi qua làm khô những vệt nước trên má, Thế cũng không nhận ra điều gì cả, bởi anh đang kể cho tôi nghe về dự định chuyển chỗ làm mới.

- Ngày mai anh về quê, chắc lần này về hẳn. Phụ huynh ở nhà cứ giục cưới, cũng chọn cho anh một cô cùng làng. Mai anh về thu xếp, rồi đi xem mặt…

- …
 Rang su my

- Mà này, anh cưới, em phải đến dự đấy nhé?

Về tới nhà mắt tôi hoe đỏ, mũi sụt sịt, Thế tháo mũ ra cầm trên tay, ghé sát vào nhìn mặt tôi loang loáng nước. Hơi thở của anh khẽ khàng như thể tôi là một bong bóng xà phòng, chỉ cần anh thổi mạnh là sẽ bay. Tôi cúi mặt, anh cũng cúi xuống theo tôi, một bàn tay có vết chai sần đưa lên chạm vào má. Thế áp trọn lòng bàn tay vào má tôi, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi. Anh thì thầm.

- Sắp không được đi xe ôm miễn phí nên khóc đấy hả? Thôi, nín đi, hôm nay mua cho hẳn hai bắp ngô.

Thế kéo đầu tôi tựa trên vai anh, tôi có thế nghe rõ nhịp tim nhức nhối dội lên từ lồng ngực anh. Đêm đó tôi không níu kéo được Thế, cũng không đủ can đảm để nói cho anh nghe tôi đã yêu anh từ khi nào, yêu nhiều như thế nào. Tiếng tôi nấc nghẹn át đi tiếng mắng yêu của Thế. Bóng anh xa dần, khuất lấp sau ngọn đèn vàng vọt. Cứ như vậy, những ký ức nhàn nhạt trôi, những ngày tình yêu đơn phương của tôi cũng trôi qua. Đông lạnh lẽo mơ hồ phủ lên trái tim tôi nhiều vết nứt, nẻ toác như cánh đồng khô mùa hạn, cũng giống như làng quê nghèo mà Thế vẫn kể, chờ phù sa về bù đắp cho đồng ruộng, chờ cho đến khi dân không còn nghèo đói,…

Một nỗi chờ mong vô vọng, dù biết trước kết quả là đi vào ngõ cụt, vẫn không thể dứt được chờ mong.

Nếu tình yêu đã khó thành lời như vậy, thì chỉ cần một mình tôi nói ra là được. Nếu tình yêu đã khó chấp nhận như vậy, thì chỉ cần một mình tôi chấp nhận là được. Tôi tự nhủ, ngày mai, khi trời vừa kịp sáng, tôi sẽ ra bến xe về quê cùng Thế. Tôi không biết khi đối diện với phụ huynh của anh thì tôi sẽ nói những gì, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần tình yêu là đủ. Đã khờ dại đi bên cuộc đời nhau ba năm có lẻ, đã khờ dại trao trọn vẹn tình cảm cho nhau, dốc cả những cơn đắng lòng mà nhìn nhau khóc,… 

Người ta vẫn nói mùa Đông vốn lạnh, cái lạnh đôi khi không phải vì thời tiết, mà lạnh bởi trái tim không được ủ ấm từ một người mà ta yêu thương thật lòng thật dạ. Tôi không cam chịu, thà rằng nuôi nấng và ủ ấm một vạt nắng nhỏ nhoi trong tim thì tôi cũng sẽ cố gắng gượng để đi qua một mùa Đông không buốt giá. Còn hơn là cứ tự huyễn hoặc và phó mặc cho định mệnh, để định mệnh dắt tay đi qua bao mùa Đông khác không bình yên, bao mùa Đông khác không tìm được hơi ấm quen thuộc.
 
 
 Social Media
Tôi sẽ đi tìm Thế. Tôi cũng sẽ theo anh, sẽ nói cho anh biết tình cảm của mình. Chỉ cần là một vạt nắng nhỏ, nhưng tôi tin rằng nó đủ mạnh mẽ, lại đủ ấm áp để chạm vào trái tim người mà tôi thương. Ít nhất, giữa những ngày giá lạnh nhường ấy, tôi không cho phép mình ngủ vùi trong một cơn say biếng nhác, trên một biển hồ đau khổ, của một kẻ thất bại, ngay cả khi còn chưa kịp ra chiến đấu. Còn bạn, bạn đã tìm thấy vạt nắng mỏng manh nào cựa khẽ trong tim hay chưa? Nếu có, làm ơn, đừng dùng lí trí dập tắt nó! Mùa Đông này của bạn có còn lạnh lẽo không, tùy thuộc rất nhiều vào việc liệu trong tim bạn có xuất hiện vạt nắng nào hay không!
 may ao thun quang cao

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Bõng thấy lòng nhẹ tênh

"Quan trọnq đến mấy, cứ cách xa rồi cũng thành xa lạ.
Yêu thương đến mấy, cứ im lặng rồi cũng sẽ nhạt nhòa"

 sua may tinh gia re


Cô gái mặt bộ áo dài màu trắng đang tay trong tay một chú rể người ngoại quốc kia là Vy. Đôi mắt ấy không cần trang điểm cũng đã tuyền lắm rồi, lại thêm đôi môi hình trái tim hồng thắm ấy nữa...

Mưa cứ đổ xuống khu phố cổ, dằng dặc và dai dẳng. Hội An đón Lâm bằng một chiều mưa như trút nước, anh chẳng nhớ nỗi mình đã xa khu phố cổ này bao lâu. Nhưng nó chẳng thay đổi gì, từ ngày anh đi, những đêm rằm vẫn là hội hoa đăng, đèn lồng lung linh đến huyền ảo, sông Hoài cũng vẫn vậy, tựa như con rồng nước già nua và cũ kỹ năm này qua năm khác cứ nằm lì lợm chôn chân ở khu phố hẹp này.

 Dong phuc cong nhan
Lâm bây giờ về, cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp của Học viện Báo chí tuyên truyền Hà Nội. Gần 5 năm ở ngoài Bắc, anh đã chưa một lần về khi mọi người trong gia đình đã qua Pháp lúc anh đang học năm 2. Căn nhà nằm trên đường Hùng Vương cũng được một quán cơm gà thuê và kinh doanh ổn định mấy năm nay. Thực ra, còn vì một lý do khác mà Lâm biệt tăm với Hội An, đó là Vy.

Thời còn phổ thông, Lâm và Vy là một cặp đẹp nhất trường, mối tình được cả hai gìn giữ vẻn vẹn và trong như viên ngọc dưới sâu Cửa Đại. Đêm trước ngày lên xe, anh chở Vy đi dọc bờ biển và thầm thì bên tai cô: “Mình cứ như thế này, mãi mãi thôi Vy nhé, ngày Hội An ngập đèn lồng và hoa đăng phủ kín sông Hoài, Lâm sẽ về”. Lúc đó ngồi sau xe, Vy đã khóc, cô im lặng suốt buổi tối. Mặc cho gió biển cứ cuốn đi thứ nước mằn mặn trên mi cô.

Vy chọn ngành du lịch của một trường Đại học cách Hội An 30km. Cô không thể đi xa vì cô nói rằng Phố Hội giống như bầu khí quyển dành cho riêng cô, nếu thiếu nó cô sẽ hụt mất. Lâm cũng buồn, nhưng ít thôi, một người con gái, thủy chung với vùng đất mà họ chọn thì ít ra với người yêu, cô cũng sẽ như vậy. Lâm tin Vy và anh cầm ba lô lên đường với nụ cười thổn thức chờ ngày về…

 bảo trì máy lạnh
Những ngày đầu ra Bắc, Lâm thường xuyên gọi điện cho Vy, anh kể về Hà Nội, kể về những chiều lang thang một mình quanh hồ Gươm, về đêm, vỉa hè ngổn ngang những quán trà đá, khuya xuống, đâu đó thỉnh thoảng vang lên tiếng rít ấm lòng của điếu thuốc lào trên tay bác bốc vác đang chờ hàng… Nhưng 36 phố phường cũng chẳng còn gì để nói, Lâm lại phải vùi đầu để học, Vy cũng có những người bạn mới, lại thêm một tour du lịch khách nước ngoài thường xuyên gọi Vy làm hướng dẫn viên bởi vốn ngoại ngữ khá chuẩn của cô, vì thế mà các cuộc gọi thưa dần.

Lúc gia đình Lâm qua Pháp cũng là lúc anh và Vy chấm hết, sợi dây ngọc mà cả hai cùng gìn giữ trong những năm phổ thông khi kéo căng quá cũng bị đứt. Cả hai chấp nhận như thế khi không thể cứ cố gắng mãi chuyện quan tâm hỏi han nhau, Vy nói bằng giọng chững chạc hơn, rằng cô nghĩ tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ ở Hội An chỉ là ngốc xít thời học trò, bây giờ cô cần một người quan tâm, chăm sóc cô từng ngày, không phải là qua từng dòng tin nhắn hay các email…

Website
Một thời gian đầu cũng khó khăn lắm đối với Lâm, anh trách mình, đáng lý ra anh không nên ra Bắc, không nên đi xa như thế để rồi câu chuyện đẹp đẽ như thơ kia phải khép lại. Nhưng rồi cũng quen. Tất cả bị cuốn đi bởi nơi đất khách quá nhiều điều cho anh suy nghĩ và hình ảnh của Vy tạm chìm đâu đấy dưới sâu mớ bộn bề…
***



Chiều nay, trời tạnh mưa, nhưng Hội An lại đón cái lạnh hiu hắt của cơn gió trái mùa, Lâm khoác lên mình chiếc áo dạ cũ hơi dài rồi thả bộ dọc đường Trần Quốc Toản, đoạn gần sông Hoài. Không tấp nập, không xô bồ, ai ai cũng đi bộ, thỉnh thoảng đâu đó có một vài chiếc xích lô chở khách du lịch. Lâm ghé vào một gánh nước trên vỉa hè, xin một chén chè mè đen, lâu rồi anh chưa được xông vào mũi mình vị ngọt bùi ấm nóng của nó.

 phutungoto
- Có phải thằng Lâm con Tư Lụa đó không? – Nãy giờ anh mãi ngắm phố mà chẳng chú ý đến cô bán hàng. Thì ra là dì Ba, dì già đi, nếp nhăn trên trán cũng sâu quá rồi, lại thêm cái nón lá rách tươm nữa, thảo nào Lâm nhận không ra. Tư Lụa là tên mà người dân nơi đây đặt cho mẹ Lâm, hồi chưa qua Pháp, bà bán lụa nổi tiếng ở khu An Hội này.

- Dạ, dì Ba, ôi trời, con nhận không ra dì đấy ạ. – Giọng Lâm không đậm như xưa nữa rồi, nhạt hơn, Bắc hơn, cũng phải thôi, 5 năm chứ ít gì…

- Cha mi! Đi đâu mấy năm ni? Ta tưởng mi qua bển với nhà mi rồi chứ! - Dì cười hiền.

- Dạ đâu có đâu, mấy năm nay con học ở Hà Nội đấy chứ… Dì già đi nhiều rồi mà cũng còn bán chè hả dì? – Lâm đưa chén chè lên đánh một thìa ngọt lịm.

- Già thì già chứ, sáu mươi mấy rồi mà, không bán chè thì ai nuôi ta. – Dì cúi xuống đẩy cây củi vào lò bột cưa nói tiếp. – Chừ mi về rồi qua đó luôn hả?

- Con cũng không biết nữa dì ơi…

- Qua thì qua, chứ lâu lâu cũng về, mẹ mi đi mà biệt tăm luôn…

 Bao ho lao dong
Nói rồi dì đưa cho Lâm ly nước đậu ván và khẽ lắc đầu, phố này người đi thì nhiều mà mấy người trở lại đâu, có người nào đấy nói rằng Hội An không chạy, Hội An nằm ngoài xã hội. Nghĩ cũng đúng thật, chẳng nơi đâu như vậy, có phát triển mấy đi chăng nữa thì 10 năm sau, 20 năm sau, Hội An sẽ vẫn thế này, sẽ vẫn không có tiếng nổ, sẽ vẫn không có bụi đường, sẽ vẫn không có những ì ạch của nạn kẹt xe…

Dì Ba vẫn vậy, người nơi đây ai ai cũng vậy, chợt Lâm nghĩ đến Vy, có thể giờ cô đã có một gia đình hạnh phúc rồi chăng? Ngày Lâm đi, Vy đã thay đổi, sao cả khu phố này ai cũng yên lòng mà Vy lại khác đi?
 Giay dan tuong

Lâm để chén nước chè lên nắp vung rồi chào dì Ba. Cũng chạng rồi, đèn đã lên, anh thong thả đi về phía cầu An Hội. Cầu khác ngày xưa, đèn nhiều hơn, hồi ấy, nhà Vy bên kia cầu, chiều nào Lâm cũng qua đó đón Vy đi học thêm, 2 đứa học thầy Thiện tận dưới Cửa Đại, nên tối nào cũng được dạo biển. Những hình ảnh đó sẽ chẳng bao giờ mất đi trong Lâm. Anh khẽ nhíu mày, tự dưng lại nhớ đến chuyện xưa, giờ xa quá rồi, Lâm rút trong túi ra gói Thăng Long đem từ Hà Nội về. Tựa vô thành cầu, anh châm điếu thuốc rồi đứng nhìn một đôi uyên ương sắp cưới đang cùng ekip của mình làm album ảnh.



Chợt, anh rít một hơi dài, khẽ trừng mắt, cô gái mặt bộ áo dài màu trắng đang tay trong tay một chú rể người ngoại quốc kia là Vy. Chính xác là Vy, không sai được, đôi mắt ấy, không cần trang điểm cũng đã tuyền lắm rồi, lại thêm đôi môi hình trái tim hồng thắm ấy nữa. Lâm về vào dịp Vy làm đám cưới ư? Nhưng tại sao lại là con người tóc vàng ấy?

Bao nhiêu câu hỏi và ngạc nhiên phủ lên đầu Lâm. Điếu thuốc tàn hết, hơi nóng chạm vào tay Lâm làm anh sực tỉnh và giật mình. Lúc anh quay lưng tránh mặt Vy thì:

- Có phải Lâm đó không?

 Rang su my
Tiếng Vy gọi, không nhầm vào đâu được, Lâm hơi lúng túng, anh chựng lại một lát rồi mới quay đầu lại khẽ động môi. Toàn bộ ekip nhìn về phía anh đầy ngạc nhiên, cả anh chàng ngoại quốc kia cũng ném ánh nhìn thắc mắc về phía Lâm:

- Lâm về khi nào? Sao lại tránh Vy thế kia? – Vy đi nhanh lại anh, chầm chậm vuốt mái tóc trước bị gió hắt lên.

- Cũng mới hôm qua thôi... – Lâm hơi gượng. – Tại thấy Vy đang bận nên không dám làm phiền.

Vy hơi cúi người, nhướng mày nhưng rồi cũng cười hiền:

- Bận gì đâu! – Nói rồi, cô quay lưng lại vẫy chồng mình bằng một câu ngoại ngữ gì đấy, vì quá nhanh nên Lâm nghe chẳng rõ. – Anh ấy là người Mỹ.

Anh chàng kia đưa tay ra, cúi người rất lịch sự chào Lâm. Lâm cũng đáp lại. Rồi tự nhiên tất cả rơi vào im lặng, Lâm chẳng biết nói gì, anh thấy mình hơi thừa.

Vy đọc số điện thoại cho anh rồi hẹn một buổi nào đấy nói chuyện. Lâm hiểu và cũng nhanh chóng rút lui để trả lại không gian cho Vy.

Nhẹ nhàng và chầm chậm, Lâm thả bộ xuống khu Cẩm Phô làm vài ly rượu rồi lặng lẽ nhìn hoa đăng trôi hờ hững trên sông Hoài. Hội An chưa bao giờ tịch và rầu đến thế…

***

Sáng nay Lâm dậy hơi sớm, biển Cửa Đại mịt mù sương, một vài tàu cá còn ráng lại ngoài khơi hy vọng được chút cá tươi cho ngày. Trên bãi cát cũng còn vắng lắm, biển động sóng nên chẳng có ai tắm giờ này. Lâm về Hội An tựa như người vô hình, ít quen biết ai ngoài mấy cô chú ngày xưa là bạn của bà Tư. Anh nằm lì mãi ở tầng trên của quán cơm, anh sợ ra đường là gặp Vy, biết đâu, trong album hình lại thiếu cảnh nào đấy cần bổ sung, mắc công anh lại phải tránh, phải buồn.

Ai rồi cũng có đường đi riêng rồi, Lâm và Vy ở những năm phổ thông xa lắm rồi. Cũng không nên nghĩ làm gì, Vy có quyền như thế và Vy phải như thế.

Chút nữa Vy hẹn Lâm ở Café Bo’zin. Anh định sẽ chào Vy một tiếng rồi sang Pháp học tiếp Cao học truyền thông. Lâm nghĩ là anh nên đi, người phố Hội vẫn vậy nhưng chẳng ai muốn níu anh nữa rồi. Nơi sinh mình ra chắc gì là nơi sẽ dưỡng mình.

 Social Media
Lâm đến quán sớm, Bo’zin nằm trên một con đường thưa người qua lại, quán hẹp nhưng sâu, được trang trí theo kiểu Tây nhưng vẫn mang một nét gì đó của Á Đông. Anh gọi một ly phê đen không đường và mượn cô phục vụ tờ báo sáng. Báo đưa tin miền Bắc vào rét, đang chịu một đợt gió mùa nào đấy, tự dưng Lâm nhớ Hà Nội ghê gớm, ở đây anh thực sự cô đơn, cứ tưởng ngày về anh sẽ tìm lại những gì quen thuộc, cảm giác một mình gặm nhấm cái lạnh ở Hà Nội dễ chịu hơn nhiều khi ở đây.



Lâm gấp tờ báo lại và châm điếu thuốc cuối cùng còn sót lại trong gói. Vy đến, chiếc xe ô tô chở cô không đậu lại mà chạy thẳng luôn:

- Lâm đến lâu chưa?

- Cũng mới thôi. – Lâm cười. – Sao không nói anh ấy vào luôn?

Vy bỏ túi xách xuống chiếc ghê bên cạnh, ngẩn người lên nhìn anh, cô thoáng ngạc nhiên:

- À… John có công chuyện nên không ghé được. – Vy cười gượng. – Lâm tinh ghê á nghen. – Nói rồi Vy giả vờ nhíu mày. – Lâm hôm nay nhìn lớn quá…

Cô vẫn như xưa, nhí nhảnh hiện rõ lên khuôn mặt trong sáng của cô. Lâm sửa lại thế ngồi, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, mỉm cười.

- Nhìn già đi nhiều Vy nhỉ? Sống ở Hà Nội tự nhiên ai cũng như héo đi. – Lâm nửa đùa nửa thật. – Sao rồi? Chuyện đám cưới Vy chuẩn bị xong hết chưa?

Vy vớ tay đón lấy ly nước chị phục vụ vừa mang đến, hờ hững khuấy cho vị trà gừng tan ra.

- John lo tất, anh ấy không để Vy nhúng tay vào, nhiệm vụ của Vy hôm đó là diện một chiếc váy thật lộng lẫy và đi bên anh ấy thôi. À, nói mới nhớ. – Vừa nói Vy vừa lấy trong túi xách ra tấm thiệp màu hồng đưa cho Lâm. – Vy tưởng Lâm không về nên gửi Lâm hơi muộn.

- Anh ấy có vẻ chu đáo nhỉ? Vy chắc hạnh phúc lắm đúng không?

Vy thở dài, không trả lời Lâm, cô đưa mắt nhìn nhạt ra phía đường, thỉnh thoảng có một chiếc xích lô chạy ngang quán. Lâm đón lấy tấm thiệp hơi hờ hững. Quán nhẹ nhàng vang lên một điệu Ballad, từ từ to dần khiến cả hai đột ngột lắng theo tiếng nhạc…

“…Wherever you go/ Whatever you do/ I will be right here waiting for you/ Whatever it takes/ Or how my heart breaks/ I will be right here waiting for you…”

Đến đoạn đó, Vy khẽ nhìn về phía Lâm, nhưng lại chạm ngay vào ánh mắt anh đang nhìn cô, hơi lúng túng và ngượng ngùng. Không khí ngột hơn…

Lâm cứ như thế cho đến khi Vy chủ động phá tan sự im lặng.

- Lâm quen ai rồi? – Sao không giới thiệu cho Vy biết với. – Vy bặm môi, hơi cúi đầu nhưng thỉnh thoảng cũng hồi hộp đưa mắt chờ đợi câu trả lời của Vy.

Lâm vớ tay ngớp một ngụm cà phê nói bằng giọng rất đều:

- Cô ấy sang Pháp học tiếp cao học rồi. Vừa tốt nghiệp là cô ấy đi.

- Thế Lâm định khi nào qua đó? – Vy mỉm cười, nén tiếng thở dài.

- Cô ấy mấy ngày nay cứ gọi Lâm mãi, chắc vài hôm nữa Lâm bay đấy.

Lâm cũng cười nhưng nhanh chóng tránh ánh mắt của Vy, lòng tự dưng nặng trĩu. Cả hai ngồi thẫn thờ một lát rồi Vy đứng lên xin phép Lâm về trước, cô không quên chúc anh hạnh phúc và sớm gặp lại “người yêu”. Lâm nhìn Vy quay người bước đi, ngoài kia nắng đã lên rồi, anh đưa tay lên vuốt mặt và nhắm nghiền mắt để sóng mũi khỏi cay, để anh tỉnh táo khẳng định rằng những điều anh làm hôm nay thì sẽ chẳng phải tiếc nuối vào ngày mai.

 may ao thun quang cao
Qua ánh nhìn, gương mặt và cả sự dè chừng của Vy, Lâm chắc chắn là cô còn tình cảm với anh, nhưng anh biết, cuộc sống của Vy hiện tại rất tốt, anh không muốn cô phải để mắt đến một thằng lang thang như mình. “Cô ấy” mà Lâm dựng lên có thể sẽ khiến Vy thất vọng nhưng cô còn có chỗ để về, người đàn ông tóc vàng, đầy đủ và chu đáo ấy sẽ là bờ vai vững chắc cho Vy. Chẳng phải ngày xưa Vy đã nói rằng cô cần một người quan tâm chăm sóc cô từng ngày đó sao…

***

Lâm lên máy bay hai ngày sau buổi sáng hôm ấy. Ngày anh đi, Hội An cũng đổ mưa, ướt nhẹp cả bờ ngói cũ kỹ của Chùa Cầu, Phúc Kiến Tự nhỏ xíu và bỗng dưng lạnh lẽo vô cùng, từng con đường, từng bức tường xanh rêu cũng ngập trong màn mưa ấy.

Chiều hôm qua, Lâm đã mua một món quà tặng cho John và Vy nhân ngày cưới, anh giao cho bưu điện để người ta gửi đúng vào ngày giờ, địa điểm ghi trên thiệp cưới.

Giờ này, khi đang ngồi trên máy bay, Lâm thấy lòng nhẹ tênh, anh đi thật đấy, nhưng biết rằng có một thứ vẫn ở lại Phố Hội, đó là mối tình trong sáng và lãng mạn giữa anh và Vy, anh đã chôn nó dưới cát, nhưng là lớp cát dưới sâu Cửa Đại.

Cái Lâm mang theo bây giờ, đơn giản chỉ là những ngày nắng như đổ lửa của miền Trung, những cơn lạnh hắt hiu của miền Bắc. Lâm sẽ nhớ Việt Nam nhiều lắm…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Tình yêu không có luật lệ, phải không?

"Đời thì rộng lớn. 
Lòng người thì chật. 
Nỗi nhớ thì dài
Anh thì xa. 
Người dưng thì lạ. 
Em thì cô đơn"

sua may tinh gia re


"Tình yêu không có luật lệ, phải không? Nhưng giới hạn thì có. Em nghĩ mình đi qua giới hạn rồi. Tình yêu đâu thể tranh cướp khi người ta đã thuộc về ai đó, em hiểu mà. Là vì em dại khờ thôi..."

1. Phòng trà Mây một buổi chiều thứ tư...

An lặng lẽ hòa vào hàng ghế khán giả nghe Hoàng hát. Khúc tình ca sâu lắng và ngọt ngào quá, An ước nó chỉ dành riêng cho mình.

Mắt An chốc chốc lại đảo về phía phải sân khấu - nơi cô gái đang chơi piano cứ luôn luôn nhìn Hoàng bằng cái ánh mắt trìu mến hệt như An. Cô gái rất xinh đẹp, vẻ đẹp mong manh, dịu nhẹ nhưng dường như bị khuyết tật, An chợt chú ý đến chiếc xe lăn mà cô gái đang ngồi.

Tiết mục của Hoàng vừa kết thúc, cả tiếng piano và tiếng hát đều dừng cùng lúc. Hoàng chào khán giả rồi tiến đến đẩy chiếc xe lăn cô gái đang ngồi vào phía trong sân khấu. Nụ cười Hoàng dịu dàng như cái ánh mắt hai người giao nhau, An chợt thấy tim mình nghẹn lại.


 Dong phuc cong nhan

Buổi học thêm tối hôm ấy...

Ánh mắt An hết nhìn Hoàng đang say sưa giảng bài lại lơ đãng ra phía ban công. Tiếng Hoàng giảng cứ nhảy nhót lung tung:

- Để giải chỗ này, ta sẽ sử dụng... Này An, tập trung đi!

An quay nhìn Hoàng, cái nhìn trực diện, trong veo và kiên định làm Hoàng hơi bối rối. Mắt An xoáy sâu, cố tìm trong ánh mắt Hoàng một tia nhìn dịu dàng mà chiều nay mình đã thấy. Chẳng có gì ngoài cái ánh mắt có phần nghiêm túc Hoàng vẫn thường nhìn An. An bỗng thất vọng:

- Hôm nay mình nghỉ sớm 15 phút đi, em hơi mệt.

Nói đoạn An đứng dậy, ôm chồng sách lững thững bước xuống cầu thang trước ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng.

bảo trì máy lạnh
Đứng nép sau cửa sổ phòng ngủ, An còn nhìn theo mãi sau lúc Hoàng dắt xe ra về. An chẳng ngờ mình thích Hoàng - cái chàng trai thuộc kiểu mẫu mực An vẫn hay trêu chọc.

An là một cô gái nổi loạn đúng nghĩa. Tóc ngắn rối bù không kiểu cách, áo quần đơn giản không khác nào con trai, động một chút là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nơi An xuất hiện chính là nơi An làm chủ tình thế: những mối quan hệ bạn bè, những tình huống éo le hay cả chuyện tình cảm nhưng xem ra lần này, An đã chẳng còn là An.

Tính đến bây giờ, Hoàng đã là vị gia sư thứ 5 mẹ mời về để ôn vào đại học cho An, cũng là người ở lại lâu nhất trong cái phòng học trên tít tầng cao này. Những vị gia sư trước đây không sao ép được An vào khuôn khổ. Nhưng đến lượt Hoàng thì khác. Chàng sinh viên thông minh và giỏi giang ấy có gì khiến An ngoan ngoãn nghe lời, An cũng không biết nữa. An chỉ biết rất rõ một điều rằng mình đã thích Hoàng ngay từ hôm gặp mặt đầu tiên còn bây giờ, An không rõ cái cảm giác ấy đã tiến thêm một bước hay nửa bước trong trái tim mình.

Website
2. An vẫn đến phòng trà đều đặn vào mỗi buổi chiều thứ tư nhưng không phải để nghe Hoàng hát. An không biết từ bao giờ mình có cái ý định chen sâu vào đời tư của Hoàng khi mà An đến đây chỉ để biết rõ Hoàng nhìn cô gái ấy - cái cô gái hay chơi đàn cho Hoàng hát như thế nào? Họ có trao nhau một cái nắm tay hay một cử chỉ tình tứ? Chính An cũng không thể hiểu nổi mình nữa.

Hôm nay An cũng đến phòng trà nhưng không ngồi trực diện sân khấu như mọi khi mà đứng vào một góc khuất đằng xa, đủ để nhìn thấy Hoàng và cô gái đó. Tiếng hát Hoàng vừa dứt cũng là lúc khách khứa tản ra, Hoàng lại tiến đến chỗ chiếc xe lăn nhưng không đẩy luôn vào phía trong, Hoàng quỳ một chân xuống bên chiếc xe lăn và cùng trò chuyện. An không nghe thấy gì nhưng chỉ thấy Hoàng cười rất tươi. Cô gái đó còn bất chợt cúi xuống hôn lên trán Hoàng, ánh mắt cô long lanh  và gò má chuyển dần sắc đỏ. An chợt thấy hơi thở mình dồn dập hơn,  ánh mắt nhạt nhòa nhìn bóng Hoàng đẩy chiếc xe lăn tiến vào phía trong sân khấu.

 phutungoto
Vừa thấy Hoàng bước ra khỏi phòng trà, An kéo tay Hoàng giật mạnh về phía sau làm Hoàng  suýt ngã. Khi Hoàng còn chưa kịp nói lời nào vì thấy đôi mắt An hoe đỏ, An đã nói như sợ ai cướp mất cơ hội, giọng vô cùng kiên quyết:

- Hoàng, nhìn em đi!

Hoàng nhìn An, ánh mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tiếng thở dài của An càng làm Hoàng thấy có gì đó không ổn. Hoàng toan hỏi thì An đã buông bàn tay đang nắm chặt rồi lẳng lặng bỏ đi:

- Không phải nó rồi. Thôi, tối nay anh đừng đến, em không muốn học.

3. Hoàng ngồi trí lặng yên nghe tiếng nhạc rè rè phát ra từ chiếc radio cũ mèm của quán cafe ven đường. Những suy nghĩ về An cứ thoắt ẩn hiện không cho trí óc Hoàng nghỉ ngơi. Còn một tiếng nữa mới tới giờ phụ đạo cho An, Hoàng sẽ ngồi đây đợi, dù An nói Hoàng đừng đến nhưng đó đã là thói quen. Thói quen ăn sâu vào tiềm thức, như một người nào đó Hoàng đang đợi chờ, không rõ hình dung.

 Bao ho lao dong
Thái độ của An dạo gần đây, cả cái cách An nhìn Hoàng, tất cả đều khác lạ, giống như sự băn khoăn đang nhởn nhơ trong lòng Hoàng hiện tại.

Vì sao An có mặt ở phòng trà? Vì sao An khóc? Lí do gì khiến An cứ hủy lịch học liên tục? Ánh mắt đó, thái độ đó là sao? Ngần ấy câu hỏi, Hoàng nhất định phải tìm cho ra lời giải đáp.

                                                                            ***

Hoàng đến nhà An sớm hơn 30 phút, vì sốt sắng lo cho cô trò nhỏ. Sự vắng vẻ luôn thường trực trong căn nhà này vì bố mẹ An tối ngày bận việc, rồi đi công tác. Thiếu vòng tay bố mẹ lâu ngày, có lẽ đó là lí do vì sao ẩn sâu trong một cô gái thường ngày tỏ ra vui vẻ, lí lắc, sự đơn độc vẫn luôn ẩn hiện đâu đó.


Giay dan tuong

Đứng trước cửa phòng An, Hoàng lặng lẽ quan sát cô giúp việc gõ cửa liên tục:

- An, mở cửa xuống ăn cơm đi cháu. Sắp đến giờ học rồi, không ăn sức đâu mà  học.

- Cháu không ăn đâu, hôm nay không học, cô cứ xuống đi ạ.

Cứ thế, cuộc đối thoại tiếp diễn giữa "Không" và những lời khuyên nhủ.

Một phút...

Hai phút...

An vẫn không mở cửa. Hoàng ngỏ ý giúp để người phụ nữ trung niên có thể xuống sắp xếp công việc còn đang làm dở. Hoàng gõ nhẹ vào cửa phòng:

- An, mở cửa đi! Anh, Hoàng đây!

- Em đã bảo anh không cần đến cơ mà.

- ...

- Anh... - Cánh cửa phòng bật mở. An yên lặng cho đến khi Hoàng bước hẳn vào.

An mặc bộ võ phục Taekwondo. Thời tiết đang lạnh buốt mà mồ hôi túa ra, nhỏ giọt trên vầng trán dô bướng bỉnh.  Hoàng nhìn An yên lặng một lát, ánh mắt ẩn chứa điều gì khó đoán. An lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:

Rang su my
- Anh biết cái này chứ, có muốn thử vài quyền không? - An chỉ tấm đệm trải sẵn trên nền nhà.

Cuộc đấu bắt đầu ngay sau lời đề nghị của An. An đánh rất hăng nhưng một cô gái 18 tuổi dù thường ngày quen đấm đá khi đứng trước sức vóc của một chàng trai đang độ đôi mươi cũng không sao bì kịp. An bị Hoàng quật ngã sau khi bắt đầu không lâu. Hoàng tiến đến toan đỡ An dậy nhưng rất nhanh, An quật lại Hoàng nhân lúc Hoàng không đề phòng. An thở dốc, ghì chặt  để Hoàng không có cơ hội thứ hai.

- Em phạm luật rồi.

- Tình yêu đâu có luật lệ, phải không?

- Em muốn nói gì?

- Chỉ là... - An nhắm chặt mắt, hôn nhẹ lên môi Hoàng. Thoáng cảm nhận hơi thở nóng ran đang phả ra.

4. Hoàng một mình ngồi gảy guitar trong căn phòng ngủ vắng lạnh. Hà Nội vào đông thực sự rồi. Cơn gió rít cứ gọi cửa luôn tục khiến đôi tay đỏ ửng lên. Suy nghĩ về An thoáng hiện về khiến ngón tay Hoàng lơ đãng trên những dây đàn.

Một buổi chiều, hai nụ hôn bất ngờ của hai cô gái gần như trái ngược, những câu nói lạ kì, những giọt nước mắt chưa từng thấy và cả những xúc cảm lần thứ nhất trong đời Hoàng có được. Có vẻ như thế giới của Hoàng đang có sự sắp xếp lại, vì sự xuất hiện của An chứ không phải Mây - cô nàng chủ quán hay chơi piano cho Hoàng hát ở phòng trà.


Social Media

Chuyện con gái theo đuổi Hoàng xưa nay không phải hiếm. Hoàng không quá đẹp trai nhưng thông minh và nói chuyện rất có duyên. Hoàng lại nhiệt tình, với ai cũng tốt, cũng hết mình nên những hiểu lầm là điều khó tránh. Lâu dần cũng quen nhưng với một cô gái sớm chịu thiệt thòi như Mây, lời từ chối nói ra hay một thái độ lạnh lùng dường như quá khó với Hoàng.

Không hiểu sao trong lúc này, Hoàng nghĩ đến An, bỗng ước ao có lấy một tình yêu để làm điểm tựa những lúc chơi vơi.

- Tình yêu đâu có luật lệ, phải không?

Ừ, An nói đúng, tình yêu đâu có luật lệ, chỉ là một khắc hai trái tim cùng nhau đi lạc nhưng có lẽ, Hoàng đi quá giới hạn rồi.

- Đừng nghĩ đến chuyện gì. Việc của em bây giờ là vào đại học, em biết bố mẹ em kì vọng nhiều thế nào mà.

- Không, nó không được đáp ứng đâu. Thứ gì em thích, em biết rõ, em sẽ làm bằng được. Anh biết em dư sức vào ngôi trường đó, phải không?

- Sao anh biết được? Mà nếu thế, anh sẽ nghỉ để em có thời gian tự ôn tập.

Vòng tay ôm của An bất chợt ghì siết từ phía sau:

- Không, anh đừng như thế.

5. Sắp đến ngày thi nhưng An vẫn đi tập võ rất đều đặn. Hôm nay phòng tập vắng hơn mọi ngày. Được hơn một tiếng đấm đá hết mình, An thở mệt ngồi phịch xuống sàn. Anh chàng cao ngồng là bạn tập quen thuộc của An cười khì khì:

- Có muốn thử lại vài quyền Taekwondo không, anh thấy em quên nhiều rồi đấy.

An bỗng thừ người không đáp lại lời đề nghị ấy. Câu nói vô tình khiến An chợt nhớ đến Hoàng. Hoàng nghỉ dạy mấy tháng nay rồi, An cũng nói gắt với mẹ để không một vị gia sư nào phải đến nữa . Mẹ đã đồng ý ngay khi Hoàng chủ động đề nghị nghỉ vì phát hiện cái thái độ lạ lùng của An. Điện thoại cũng bị tịch thu khi những tin nhắn vu vơ của An chưa được hồi đáp.

 may ao thun quang cao
Thất bại tình đầu của một cô gái 18 tuổi quá ư bướng bỉnh và chưa từng thất bại trong bất cứ chuyện gì đã khiến lòng tự cao của An bị tổn thương ghê gớm. An chọn cách quên để lỗ hổng trong tim mình dần được lấp đầy. Một trường đại học ở tận trong Sài Gòn - nơi xa lạ, không một ai quen biết được An xem là lựa chọn tốt nhất. An không chọn cách trách móc Hoàng, hay dằn vặt, hay đại loại cố níu kéo vì An hiểu, một chàng trai như Hoàng thích bảo vệ người con gái của mình chứ không phải An - cô gái bướng bỉnh thích thay người khác làm mọi chuyện. An đau, là tự mình thôi...

6. Hoàng ngồi ở phòng chờ sân bay, dán mắt vào bức thư dài hơn hai trang viết tay mới nhận được chiều qua, là An gửi. Hoàng không quá bất ngờ khi thấy dấu bưu điện ở Sài Gòn vì Hoàng biết, lúc nào An cũng chờ cơ hội này, để thỏa sức vẫy vùng theo cái cách mà An mơ ước.

Bốn tháng thôi dạy cho An, chưa đêm nào An không xuất hiện trong suy nghĩ của Hoàng. Không thể liên lạc lại nghĩ đến những lời mẹ An nói, Hoàng ngần ngại, rồi lo cho An nữa để rồi nỗi nhớ nhung cứ lớn hơn sau mỗi đêm ngủ không tròn giấc. Càng ngày Hoàng càng nhận ra, khi con người ta thật lòng yêu, ai cũng ngây dại hơn mình nghĩ quá nhiều.

"Tình yêu không có luật lệ, phải không? Nhưng giới hạn thì có. Em nghĩ mình đi qua giới hạn rồi. Tình yêu đâu thể tranh cướp khi người ta đã thuộc về ai đó, em hiểu mà. Là vì em dại khờ thôi..."

Giờ thì Hoàng đã hiểu, có lẽ trái tim kia cũng đã từng và vẫn còn đang nhói đau, không khác Hoàng là mấy. Hoàng bỗng trầm ngâm nhìn bức thư đôi chỗ hoen màu mực vì nước mắt đã khô. Chuyến bay vào Sài Gòn chuẩn bị cất cánh. Nụ cười Hoàng thoáng mở, khóe mắt chợt ánh lên chan chứa:

"Con bé này, kẻ dại khờ đâu chỉ có mình em."

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com