Sunday, June 8, 2014

Không phải tình yêu nào cũng đi hết vòng tròn ấy

Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai. Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại.



Không cần phải chạy trốn tình yêu làm gì, bởi Thế giới của những người đang yêu rất nhỏ bé.
Không cần phải cố quên đi một người.
Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt.
Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác.
Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng…
Có những mối quan hệ không thể gọi tên.
Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất.
Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật.
Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau…



Dù đã từng gian dối để bầm đau.
Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải.
Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi.
Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau…
Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu.
Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống?
Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng.
Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên…
Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên.
Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại.
Vì có những điều, dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi.
Vì Trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau…


"Vì trái đất tròn, nên những người yêu nhau sẽ lại về với nhau!!. Người ta vẫn nói như vậy.
Rồi chợt nhận ra rằng, niềm tin và thực tế không giống nhau.
Trái đất tròn nhưng vòng tròn lại quá lớn. Không phải tình yêu nào cũng đi hết vòng tròn ấy."


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Con sẽ không quên

"Ba mẹ có thể sinh con ra, nhưng không thể sống thay con được. Ba mẹ có thể đặt cho con một cái tên đẹp, nhưng sẽ không tạo nên danh tiếng cho con. Ba mẹ yêu thương con hơn bất cứ thứ gì trên đời, nhưng những lời con có thể nói với thế giới này, ba mẹ sẽ không nói thay con!
Cũng như tất cả mọi người, con là một thực thể tách rời. Vì thế, hãy có trách nhiệm với chính bản thân mình!"



Trong cuộc đời có nhiều điều con không thể quên, dù có lớn đến đâu, có thành công đến đâu con cũng mãi giữ trong tim mình hình ảnh gia đình thân thương và những tháng ngày tuổi thơ khó nhọc.

Con còn nhớ ngày xưa nhà mình nghèo lắm, ba mẹ đã rất vất vả để lo cho bốn anh em con từng bữa cơm, bữa cháo. Dù có cực khổ đến đâu chúng con cũng chưa từng phải chịu cảnh thiếu ăn, thiếu mặc một ngày. Đối với con, ba mẹ là những tấm gương sáng cho con noi theo, con đã tự hứa với lòng sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng ba mẹ. Và con đã làm được điều ấy.

Con không thể quên được hình ảnh ba còng lưng trên cái máy cưa giữa trưa nắng để làm ra những chiếc bàn xinh xắn cho anh em con học bài.

Con không thể quên hình ảnh mẹ với chiếc xe đạp cũ cùng hai sọt rau trên các con phố dù mưa dầm dề hay nắng gắt gao để chạy ăn từng bữa.

Con không thể quên hình ảnh ba chạy đôn, chạy đáo lo thuốc thang cho con khi con mắc phải căn bệnh viêm hành tá tràng. Ba ngồi suốt đêm khi con kêu đau bụng với mái đầu bạc trắng.

Con không thể quên giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ khi con bắt đầu cắp sách tới trường, mẹ cười hiền nói: “Con của mẹ vào lớp Một rồi đấy”.

Con không thể quên những ngày ba tất bật nhận thêm gỗ về đóng bàn ghế cho khách, đến nỗi kiệt sức một tuần trời. Lúc ấy, con còn rất nhỏ, nhưng trái tim mỏng manh của con luôn mong ước sau này lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền để đỡ đần ba mẹ.

Con không thể quên những lần mẹ đau khớp vì chạy chợ sớm nhưng khi con hỏi mẹ lại lắc đầu nói: “Mẹ có bị sao đâu”.

Con không thể quên hình ảnh ba mẹ hạnh phúc đi khoe thành tích học tập của con với mấy bác hàng xóm. Ba mẹ miên man kể về con cho mấy bác nghe với niềm tự hào khôn xiết, lúc ấy con chỉ trách ba mẹ vì đi nói những chuyện ấy mà đâu biết rằng con cái chính là niềm vui duy nhất của cha mẹ.

Con không thể quên được tuổi thơ khó nhọc của mấy anh em. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đang tuổi ăn học, được chơi đùa sau những giờ tan học thì anh em chúng con đã bước vào đời với những ấm nước bán rong và những rổ chanh, rổ ớt. Hiểu được hoàn cảnh gia đình nên chúng con không quản ngại vất vả để phụ giúp ba mẹ.

Con không thể quên được hình ảnh anh trai xách ấm nước chạy quanh chợ chào mời bà con uống đỡ khát. Một ấm nước khi ấy bán hết chỉ được ba ngàn nhưng phải chen lấn, bị đánh giành khách rồi bị đổ hết ấm nước... mấy anh em chỉ ôm nhau mà khóc...

Con không thể quên những buổi chiều tan học con bê hai rổ chanh, ớt đi bán, rao khản cả giọng mà không bán được đồng nào. Cũng có những ngày bán hết veo, con mừng vui khôn xiết.



Con không thể quên được ánh mắt buồn của hai em trai khi rổ rau của em còn ế, là con trai nhưng em không hề ngại ngần khi chạy khắp chợ mời mọi người mua hàng.

Con không thể quên được những lần mấy anh em phấn khởi rủ nhau cùng về chung khi bán hết sạch hàng, cũng không thể quên được những ngày thất thần đi về mà gánh hàng còn nặng trĩu.

Con không thể quên những ngày lễ tết chúng con phụ mẹ bán vàng hương trước cổng chùa để kiếm thêm tiền nộp học phí. Bạn bè khi ấy nhìn tụi con với con mắt thương hại, nhưng tụi con chẳng quan tâm.

Tuổi thơ của tụi con tuy vất vả nhưng chưa bao giờ tụi con cảm thấy xấu hổ vì phải buôn bán từ rất sớm...

Con không thể quên ngày chia tay ba mẹ đi học xa nhà, con khóc rất nhiều vì từ nay con sẽ phải tự lập một mình và điều quan trọng nữa là ba mẹ sẽ phải vất vả hơn, sẽ phải làm nhiều hơn để kiếm tiền gửi cho con ăn học.

Con không thể nào quên những lời dặn dò của mẹ, sự lo lắng quan tâm của ba cũng như nỗi buồn của cả ba và mẹ khi đứa con gái duy nhất trong bốn đứa con quyết định xa nhà.

Con không thể quên những nụ cười mãn nguyện của ba khi con gửi giấy khen về. Con đã rất cố gắng năm nào cũng dành lấy học bổng để bớt xin ba mẹ những khoản tiền học phí.

Con không thể nào quên được những năm tháng học xa nhà, con miệt mài với công việc gia sư và bưng bê cà phê mà không có thời gian để dành cho việc giao lưu, kết bạn.

Con không thể ngừng khóc mỗi lần nghe ba mẹ gọi điện nhắc nhở: “Nhớ uống thuốc khi đau ốm con nhé”, “Bụng còn đau nhiều không con?” hay “Nhớ mặc áo ấm mỗi khi trời trở gió”... Không thể ở bên ba mẹ, đỡ đần ba mẹ lúc ốm đau bệnh tật khiến lòng con nặng trĩu... Con đã có những thành công bước đầu, ước nguyện của con cũng đã dần được thực hiện nhưng không bao giờ con có thể quên được ngày xưa.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Muốn khóc lắm. Bỗng cơn mưa kia,như 1 món quà

 "Ở đây… chỉ luôn là mùa hạ
Rất khác nơi đó… 
Gió đông về… lạnh lắm…buốt thịt da…
Tuyết rơi trên tóc anh và mưa rơi nơi mắt em…
Đầy thương nhớ…
Em ở nơi này… gửi nắng cho anh…"


Nếu như lúc này, mưa nặng hạt hơn và gió cũng mạnh hơn, thì có lẽ em, sẽ chẳng màng điều gì nữa mà òa khóc.
“Nếu như em phải rời xa anh, hãy cho em yên lặng anh nhé.
Em sợ mình sẽ khóc, em sợ anh biết rằng người buồn nhất… chính là em”.

Bên ngoài trời đang mưa phải không anh? Sao em lại không nghe thấy tiếng mưa rơi hay tiếng gió gào? Em chỉ thấy đèn đường nhòe dần cùng với sự yên tĩnh đáng sợ. Em đưa tay lau đi những giọt nước lăn dài trên má, cố lau đi những ký ức, cố xóa nhòa những nỗi đau và thầm thì: “Chỉ khóc hôm nay nữa thôi”.

"Cuộc sống vốn dĩ mặc định, nếu ta không bước chắc chắn sẽ lùi", và tình yêu cũng không ngoại lệ. Em từng nghe qua đâu đó câu này nhưng rồi cho qua vì nghĩ sẽ chẳng bao giờ liên quan đến mình. Nhưng rồi, bây giờ chính em ngậm ngùi nhận ra, thật vậy!

Em chưa từng biết cảm giác đi dạo công viên một mình, chưa từng thấy lạnh hay sợ sệt khi đi qua những đoạn đường vắng, và cả việc lau muỗng nĩa trước khi ăn em cũng chưa làm cho mình. Đơn giản là vì lúc đó cuộc sống của em còn có anh…

Em không còn nhớ rõ, cũng không biết khi nào và vì sao mà chúng mình xa nhau? Em chỉ biết rằng…chính em, hiện tại, và những bước chân dường như không nhấc nổi. Em nghe mỗi một bài, cũng chẳng nhớ nỗi tựa, chỉ biết hát mỗi câu “Vì em biết một ngày nào đó không thể bên anh, không thể nhìn ngắm nụ cười và được ôm anh”.

Hôm nay trời lạnh hơn mọi khi, hay….trời đã bắt đầu vào đông? Em mặc nhiều áo lắm, những cái áo len anh tặng em, em còn giữ và nhớ như in: “Khi nào thấy lạnh, em mặc áo này nhe, hơi ấm của anh anh đã mang vào đó hết rồi”. Anh luôn như vậy, chỉ khi nào anh thật sự buồn hay mệt mỏi, thì mới thôi không ghẹo em, còn không thì em không thể nào nhịn cười được khi bên anh. Anh nói “em đẹp nhất là khi em cười,” từ đó… em rất hay cười, nhưng lâu rồi, em không còn biết thế nào là cười, không muốn cười và cũng chẳng có gì khiến em phải cười cả.

Trước kia, trên đường đi làm về, em thích đi con đường ngang qua các studio, nhìn ngắm những bộ cánh lộng lẫy dành cho những người hạnh phúc nhất, em mỉm cười và thầm nghĩ “khoác nó lên người chắc em cũng xinh lắm!”. Hôm nay, em thẩn thờ đi ngang qua một cửa hàng, dừng lại và nhìn ngấm những bộ váy cưới khiến con người ta không thể rời mắt được. Em nhìn thấy cả cô dâu, chú rể và cả nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của họ nữa. Em quay ngay đi và “em an ủi chính em - đâu đó cũng có hạnh phúc, và em cũng từng hạnh phúc!”.

Sài Gòn luôn với gắn những cơn mưa đầu mùa…

Em vẫn thích những cơn mưa bất chợt, đôi khi làm mình ướt mèm đi, lạnh lắm nhưng không hiểu sao em vẫn rất thích. Từ khi có anh, mưa đến em chỉ được ngắm qua cửa sổ thôi, anh cứ lo em sẽ bệnh. Anh hỏi em: “Sao lại thích mưa đến vậy?", em nói vì "thích là thích thôi và không có lý do”.

Đến hôm nay em mới biết tại sao em lại thích mưa? Nếu như lúc này, mưa nặng hạt hơn và gió cũng mạnh hơn, thì có lẽ em, sẽ chẳng màng điều gì nữa mà òa khóc. Chỉ khi đi dưới mưa em mới có thể là em, em mới được khóc thật to, khóc cho những uất nghẹn trong lòng em bấy nay được vơi đi, em có thể khóc mà không ai biết, không ai nhìn thấy được sự đau đớn trong em.

Đèn đường chớp tắt, em không thấy rõ nữa, mọi thứ nhòe đi, đôi chân em bắt đầu chệnh choạng… Tiếng xe rất gần bên em và có một nguồn sáng lạ thường chiếu vào em, tiếp đến là tiếng còi xe inh ỏi, một tiếng thắng xe rất gấp. Những giọt mưa vẫn rơi lên mắt em, môi em, rơi lên khắp người em... Em nằm đấy và nhìn anh cười với em…



 Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Hạnh Phúc của Em là khi thấy Anh Hạnh Phúc ~

"Cô yêu một người đàn ông hơn 20 năm, nên cuối cùng chẳng thể nhìn thấu tâm tư của một người khác nữa."
Em muốn giữ trong mình những khoảnh khắc đầu tiên trái tim Em biết rung động, xao xuyến. Giữ lại trong mình một phát hiện quý giá về bản thân: trái tim Em không hề đóng băng như Em những tưởng.



Khi chúng mình còn là bạn: Em đã có những quãng thời gian thật đẹp. Cậu chở Em vòng quanh bờ hồ vào một tối lạnh đầu năm. Chúng mình chỉ trỏ hết cửa hiệu bên này, quán xá bên nọ. Cậu đi thật chậm, Em ngồi sau và quay phim, chụp ảnh phố phường, ánh sáng rực rỡ của đèn, cảu biển hiệu, áp phích,… ngạc nhiên và thú vị vô cùng như thể từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên chúng mình đi chơi bờ hồ vậy.

Chúng mình chở nhau đi ăn ngô nướng, đi uống cà phê, trà đá, rồi kể cho nhau nghe những câu chuyện vu vơ chẳng rõ đầu đuôi, có khi là tranh nhau kể lể, thở than đủ điều.

Cậu mắng Em, cười Em mỗi khi Em phụng phịu vì bị mất đồ, bị mẹ mắng: “Sướng nhé, cho chừa cái tật lơ đãng cẩu thả đi!”, “Eo ơi, xấu hổ, lớn tướng mà còn bị la, chắc ăn vụng trong bếp bị mẹ bắt quả tang chứ gì!”… mà sự thực có phải Em cẩu thả hay ăn vụng trong bếp đâu.

Biết Em sợ côn trùng, cậu cứ mặc nhiên trêu Em, trêu nhiều đến nỗi Em gần như phát khóc. Rồi cậu lại dỗ dành, lại năn nỉ ỉ ôi, chọc Em đến nỗi Em phải phỉ cười mới thôi.  Hình như… cậu… đã trở thành… một phần… trong tim Em.

Em lo lắng, mất ngủ cả đêm khi nghe tin là cậu đang bị ốm. Không biết cậu có ăn uống đầy đủ không, cậu có uống thuốc đúng giờ không. Mỗi khi phải đối diện với những khó khăn tưởng chừng như không bao giờ có thể vượt qua nổi, hình bóng cậu với nụ cười tươi và cái nháy mắt tinh nghịch lại hiện lên trong tâm trí Em như muốn nhắn nhủ Em: “Cố lên nào cô bạn.” thế là Em lại dặn mình phải mạnh mẽ, phải đứng dậy tiếp tục chiến đấu.

Là khi cậu trễ hẹn tận hơn nửa tiếng đồng hồ, thế mà Em vẫn đủ kiên nhẫn để chờ cậu, trong khi đối với những người bạn khác, chậm 5 phút thôi, Em đã thấy rất khó chịu rồi. Có những khi, nhớ về những kỷ niệm của chúng mình, lòng Em lại reo vui. Thật hạnh phúc. Và sự thật là… Em đã yêu cậu, từ lúc nào không hay.



Vậy mà…

Cậu vẫn vui vẻ, vẫn cười đùa, vì cậu vẫn không hay biết tình cảm trong Em dành cho cậu đã đổi khác. Cậu lúc nào cũng nói về cô bạn thân của Em một cách say sưa, đó là người cậu thầm yêu. Mặc dù trước mặt cậu, Em luôn ủng hộ, khích lệ cậu cố lên để chiếm được trái tim của cô ấy. Nhưng cậu có biết, Em ghen tị với cô ấy lắm không...

Thế nhưng…

Em vẫn muốn được nghe những câu mắng đùa của cậu: cái đồ con nít, cậu đúng là hâm,… Em muốn những buổi tối đẹp trời, chúng mình rủ nhau lang thang trên những hè phố, tạt vào hàng quán nào đó, tâm sự, trêu đùa nhau, mắng mỏ, cốc đầu nhau như hồi chúng mình còn là bạn.

Vì…

Em không muốn khi nói ra điều đó, cậu, cô bạn thân của Em và Em nữa, cả ba chúng ta phải khó xử. Em không muốn chúng mình nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng nghịu, nói với nhau một cách e dè, chứ không thoải mái, vô tư như trước. Em muốn giữ trong mình những khoảnh khắc đầu tiên trái tim Em biết rung động, xao xuyến. Giữ lại trong mình một phát hiện quý giá về bản thân: trái tim Em không hề đóng băng như Em những tưởng.

Đâu nhất thiết tình cảm của ta và người ta thương phải là yêu. Nó có thể là bất cứ thứ gì: tình yêu, tình bạn, anh chị em kết nghĩa,... chỉ cần ta thấy hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên người đó là được.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Tự tử sau khi phát hiện bạn gái hẹn hò trên mạng quá xấu

Tự tử nhảy từ tầng 4 sau khi phát hiện bạn gái hẹn hò trên mạng quá xấu so với những hình ảnh chỉnh sửa bằng Camera360.

"Tôi đã quá ngu ngốc bởi vì tôi tin rằng em thực sự xinh đẹp. Nhưng hóa ra những bức ảnh đã được lọc và chỉnh sửa", đây là những gì Mark Anthony Perez nói với bạn gái quen trên mạng khi anh gặp cô trong trung tâm mua sắm ở Singapore 2 ngày trước.
Hình ảnh do một người chứng kiến sự việc chụp lại.

Bạn gái anh (yêu cầu không công khai tên của mình) nổi tiếng trên Facebook và Twitter vì những bức ảnh tuyệt đẹp. Cô đã gặp Mark Anthony thông qua mạng xã hội. Họ chỉ gặp nhau trên mạng nhưng vẫn quyết định là người yêu chính thức. Cô gái luôn sử dụng Camera360 và Retrica để hình ảnh trông thật hấp dẫn và xinh đẹp. Bằng cách này, cô đã thu hút rất nhiều người đàn ông trên mạng và một trong những nạn nhân là Mark Anthony.

Sau 4 tháng hẹn hò trên mạng, cuối cùng họ gặp nhau ở ngoài đời. Trái với sự chờ đợi, Mark Anthony đã rất thất vọng và sợ hãi. Anh nhìn thấy gương mặt thật của bạn gái trên mạng và thực sự bị sốc dù cô gái có make-up. Anh khóc và mất kiểm soát, nhảy từ tầng 4 của trung tâm mua sắm.

Mark Anthony chết ngay tại chỗ trước khi xe cứu thương đến. Đây là một bi kịch của việc "lừa tình" bằng Camera360 và các phần mềm chỉnh sửa ảnh.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ