Wednesday, June 4, 2014

Có lẽ nào tình mình chỉ là giấc mơ

"Tôi kể người nghe chuyện phố bơ vơ…
Chuyện người ra đi trong sương mờ chớm lạnh
Ly cà phê bên hè đường sóng sánh
Giọt nước mắt tràn…
Như mùa khẽ mong manh…"



Có rất nhiều người cho rằng, khi hai người trở nên quen thuộc tựa tình thân liền mất đi tình yêu.

Thực ra, yêu tới mức bình lặng, mới chính là khởi đầu của cuộc sống về sau này. Tình yêu mãnh liệu chẳng qua cũng dễ thay đổi, yêu được bạn thì cũng có thể yêu được người khác.

Vậy nên quan trọng không phải là người ấy có yêu bạn hay không, mà là chỉ yêu một mình bạn mà thôi.

Quan trọng không phải là yêu sâu đậm bao nhiêu, mà là có yêu được đến cuối đường hay không.

Tìm người yêu thì rất dễ, cái khó là cả một đời.

Tôi nghĩ rằng khi tình yêu trở nên quen thuộc giống như tình thân, đó mới chính là vĩnh hằng.

Chuyện chia tay là chuyện chẳng ai mong muốn trong một cuộc tình, bên một người mà ta từng thương, từng yêu đến thắt lòng thắt dạ.

Sẽ đến một lúc nào đó, chuyện tình cảm của cả hai bỗng dưng bị trục trặc.

Sẽ đến một lúc nào đó, khi mà bạn càng cố gắng lại càng trở nên cách xa.

Và cũng sẽ đến một lúc nào đó, giữa hai người, khoảng cách xa nhất là ngay khi đang bên nhau gần gụi nhất.

Lúc bấy giờ, tình đã nhạt, tim đã ngừng yêu, buông tay thôi, đừng cố gắng khờ dại.

Chuyện chia tay là chuyện chẳng ai mong muốn trong một cuộc tình, bên một người mà ta từng thương, từng yêu đến thắt lòng thắt dạ.

Ta nhớ về những chông chênh ngày cũ, những ngày kỉ niệm rêu phong góc phố có dấu chân của cả hai. Ta nhớ cả những hẹn thề xa xôi về một tương lai dù tỏ dù mờ. Ta nhớ về bầu nhiệt huyết căng tràn, sôi nổi…

Nhưng những nỗi nhớ dù có đóng thành kén thì tình vẫn như con bướm nhỏ hóa cánh bay đi. Bởi yêu và chia tay dường như đã trở thành quy luật.

Trên chặng đường bạn đang đi, có biết bao trạm dừng, có biết bao chuyến tàu qua lại. Chúng ta cần phải học cách để tin rằng, cuộc đời này bắt chúng ta gặp vài lần với một vài người sau đó mới có thể gặp đúng người cần gặp. Lầm lỗi sau những chia ly giúp ta trưởng thành thêm nữa. Nếu người vừa bước ra khỏi cuộc đời ta không phải là người phù hợp, thì người ấy đơn giản chỉ là người bạn đồng hành cùng ta trên một đoạn, không phải một đời.

Dù chia tay, hãy cứ mỉm cười chấp nhận. Cách khó khăn hay đau khổ nhất khi nói lời ly biệt tiễn đưa một cuộc tình không phải là nước mắt, mà đó là nụ cười. Nước mắt càng làm ta thêm đắng lòng đắng dạ, học cách mỉm cười để chấp nhận chia tay đã là một sự tổn thương vô cùng lớn. Nước mắt rơi như một phản xạ tự nhiên, còn nụ cười là cả một sự cố gắng để ngụy trang đi vẻ đớn đau trên khuôn mặt. Họ đi rồi, nước mắt có giữ lòng được ai đâu? Vậy thì cứ mỉm cười thôi, để họ biết rằng cuộc đời ta vẫn đẹp.

Dù chia tay, hãy cứ buông tay khi cảm thấy không đủ lực để tiếp tục níu giữ. Người muốn đi rồi, giữ làm sao cho nổi? Nếu là thật tâm yêu thương nhau, kể cả khi bạn không giữ khư khư như nắm một sợi dây diều, tự khắc cũng sẽ có mọi lý do để ở bên cạnh bạn. Còn nếu đã hết yêu rồi, có bày ra ngần ấy lý do để níu kéo thì cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu của đối phương mà thôi.

Khi chia tay, mỗi chúng ta thường tự thương lấy thân mình, thường tự bảo vệ trái tim tan vỡ bằng nhiều lý thuyết sáo rỗng. Nhưng làm ơn, đừng bắt nó phải quên, đừng bắt nó phải đóng chặt lòng mình.

Nên nhớ rằng, không ai quên ai được mãi mãi về sau, dù chỉ cùng đi một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng kí ức về họ vốn đã hằn dấu trong ta. Vậy thì cái mà ta gọi là quên, chỉ đơn giản là ngừng nghĩ về họ để tiếp tục sống hướng về phía trước mà thôi.

Sự thật là… không thể quên được đâu. Nhưng hãy sống để khi nào nghĩ lại, ta có thể mỉm cười một nụ cười nhẹ bẫng, không nghe nhói ở trong tim.

Vậy nên, nếu chuyện tình đi vào hồi kết và ai đó tự chọn cho nó một cái kết buồn, hãy đủ can đảm để buông tay, buông tay cho tình trôi đi thôi…


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Khi người ta đã hết yêu nhau . . .♥

"Yêu một người chẳng có lý do gì, nhưng từ bỏ thì bắt buộc phải có.
Yêu một người thì phải tin tưởng họ, nhưng chia tay một người thì phải tin tưởng ở bản thân mình"



Khi em là người tình cũ, em biết sẽ có một ngày, một-người-tình-mới sẽ đến và thay thế em khỏa lấp sự trống trải trong anh. Liệu anh sẽ quên em?

Khi em là người tình cũ, em sẽ không còn là người được anh quan tâm hàng ngày, danh bạ cũng chỉ còn lưu tên của em thay vì đó là cái nick củ chuối mà anh từng dùng để trêu em trước đây với "chỉ riêng mình em may mắn có được nó".

Khi em là người tình cũ, em sẽ không thể nhắn tin cho anh những khi vui, hoặc than vãn những lúc buồn. Có chăng cũng chỉ là những tin nhắn được soạn thật dài và rồi thì chợt nhớ mình nên lưu nó vào "tin lưu trữ".

Khi em là người tình cũ, em không có cái quyền giận anh vì anh lo công việc mà chẳng thèm ngó ngàng đến em. Những lời giải thích từ anh thì càng không thể.




Khi em là người tình cũ, em chẳng còn cái quyền được ghen tuông trước mặt anh, không còn được nói những câu giận hờn vô cớ. Ừm thì nếu có ghen cũng chỉ biết ghen sau lưng cho thỏa nỗi lòng.

Khi em là người tình cũ, em chỉ dám đứng từ xa nhìn anh với tâm hồn nặng trĩu. Mong anh luôn vui, nhưng sự ích kỉ lại hy vọng anh sẽ buồn và nghĩ về em.

Khi em là người tình cũ, em chỉ đơn giản là cô gái xung quanh anh. Và cô gái ấy đôi khi chẳng thể có được tình yêu của anh một lần nữa.

Khi em là người tình cũ, em biết sẽ có một ngày, một-người-tình-mới sẽ đến và thay thế em khỏa lấp sự trống trải trong anh. Liệu anh sẽ quên em?

Và khi em là người tình cũ, anh cũng chỉ là người tình cũ trong em. Nhưng mà sao em thấy buồn thế này?



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Tuesday, June 3, 2014

Sẽ bắt đầu quên...

"Hãy đóng một vài cánh cửa. Không phải vì lòng kiêu hãnh, thiếu khả năng hay sự ngạo mạn mà đơn giản vì những cánh cửa đó không còn dẫn đến nơi nào nữa cả."




Thời gian sẽ là liều thuốc thật sự tốt để chữa lành những vết thương lòng, anh sẽ thử uống loại thuốc này dù không biết phải mất bao lâu mới quên được em, hay ít nhất là không còn tình cảm với em nữa.

Người ta thường nói bất kỳ một mối quan hệ nào đó tồn tại thì chắc chắn đó là duyên, nhưng ở bên nhau được hay không thì còn chờ ở phận. Hai chữ duyên - phận trước đây anh không hiểu hết, nhưng giờ anh đã biết rồi. Anh biết em với anh chỉ là có duyên mà gặp được nhau, nhưng chúng ta... Không có phận để ở bên nhau.

Có lẽ rất nhiều người khác thấy em thật tàn nhẫn vì từ chối tình cảm của anh, cắt đứt sợi dây cảm xúc thật sự mãnh liệt anh dành cho em. Nhưng nếu là anh ở bên cạnh em, anh ấy - người yêu của em sẽ ở đâu bây giờ?

Anh đã tự hỏi mình như vậy để có đủ can đảm rời xa em.

Tình yêu không có đến trước và sau, chỉ là nói ra sớm hay muộn mà thôi. Anh biết điều đó, em cũng biết phải không? Nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra quá muộn, vì em đã yêu anh ấy, yêu rất nhiều. Em xin lỗi - đó là câu em nói với anh lúc anh thổ lộ tình cảm của mình.

Anh đã tự ví mình như một gã điên vô cảm, chỉ biết cười với những nỗi đau. Nhưng chắc không đúng, vì kẻ vô cảm sẽ không biết nỗi đau là gì và càng không biết cười khi đau đớn tìm đến. Có lẽ chỉ là anh giận em quá nên tự trách bản thân mình mà thôi.

Anh là chàng trai Hà Nội trong lòng của nhiều người con gái, nhưng với em anh là một người anh trai đã ở bên cạnh cô gái Sài Gòn nhỏ bé là em suốt 5 năm qua, chia sẻ với em biết bao niềm vui, nỗi buồn. 5 năm, không quá dài, nhưng không hề ngắn phải không em? Anh biết đã có những lúc em cần yêu thương khác biệt ở nơi anh, nhưng anh không hiểu sao anh không nói ra, để đến khi anh ấy đến với em, ở bên cạnh em thì anh mới cho em biết thứ tình cảm muộn màng nơi anh.


Sẽ bắt đầu quên ...

Có lẽ khi mất rồi thì người ta mới nhận ra và muốn níu giữ phải không em? Nhưng em à, tình yêu như là gió, như là mưa. Đến bất chợt và đi cũng nhanh lắm. Anh, em hay bất cứ ai không đón nhận kịp, nó sẽ đi qua mất.

Vậy, anh có thể chờ những cơn mưa, những làn gió khác được không em?

Em có nhớ anh từng nói với em: Hạnh phúc là những nỗi buồn chấp vá. Có lẽ đúng mà cũng có thể sai. Bởi nỗi buồn hay niềm hạnh phúc đều là vị của yêu thương, không thể cứ mãi buồn để có tình yêu, không thể cảm thấy hạnh phúc thật nhiều thì đó là tình yêu thực sự. Dù tình yêu không nên đưa lên bàn cân, nhưng luôn phải có sự cân bằng thì tình yêu mới bền lâu phải không em?

Ngày anh rời Hà Nội vào Sài Gòn tìm yêu thương, anh cũng biết yêu thương của anh sẽ không trọn vẹn. Em đã rất bối rối lúc anh nói ra tình cảm của mình, và em nói xin lỗi. Lúc ấy anh cảm thấy giống như em đang là kẻ tội đồ đánh cắp trái tim anh rồi lại không nâng niu được nó. Anh cũng đã rất đau đớn khi biết rằng sẽ mãi mất em, vì anh và em chỉ có duyên, nhưng không có phận.

Giờ đây, dù anh đang ở rất gần em, anh dần tập thích nghi với đất Sài Gòn và anh cũng đang tập quên em.

Nếu điều đó làm anh tìm lại được yêu thương đã để lạc mất và em cảm thấy mình đang hạnh phúc, anh sẽ chấp nhận gói đoạn ký ức 5 năm cùng với em, cất nó ở một góc trong trái tim mình.

Thời gian sẽ là liều thuốc thật sự tốt để chữa lành những vết thương lòng, anh sẽ thử uống loại thuốc này dù không biết phải mất bao lâu mới quên được em, hay ít nhất là không còn tình cảm với em nữa.

Sẽ bắt đầu quên

Quên cô gái Sài Gòn bé nhỏ,

Quên cả yêu thương còn dang dở,

Quên mối tình không thể viết nên thơ.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng...gian khổ sẽ dành phần ai ?

"Học vấn không có quê hương nhưng người học cần có tổ quốc"

Khi nghĩ về một đời người
Tôi thường nhớ về rừng cây.
Khi nghĩ về một rừng cây
Tôi thường nhớ về nhiều người,
Trẻ trung như cụm hoa hồng,
Hồn nhiên như ngàn ánh lửa
Chiều hôm khi gió về !


"Nếu cái nhân cách trong thời chiến là vàng, khi những người vô sản có thể cộng khổ với nhau bên cạnh sự sống và cái chết. Thì cái nhân cách trong thời bình với bao cám dỗ, vật chất, phân lớp sang hèn sẽ là kim cương, khi mà người ta không thể đồng cam với nhau được nữa.
Nếu chữ nhẫn cho bản thân mình trong thời cuộc rối ren thì đó là chữ nhẫn của các tham vọng cá nhân. Nhưng nếu chữ nhẫn cho cả một quốc gia, dân tộc qua bao thăng trầm thì đó là chữ nhẫn của một lãnh tụ vĩ đại.
Lịch sử có thể được viết sai, nhưng nhân dân không bao giờ nhầm"

Cây đã mọc từ thuở nào
Trên đồi núi thật cằn khô,
Cây có hiểu vì sao
Chim thường kéo về làm tổ
Và em như cụm lan mọc
Từ những cành cổ thụ già kia !

Và tôi vẫn nhớ hoài một loài cây
Sống gần nhau thân mới thẳng
Có một cây là có rừng
Và rừng sẽ lên xanh rừng giữ đất quê hương !


"Một người lãnh đạo phải có khả năng tập hợp nhân viên. Một người lãnh tụ cần nhiều hơn nữa: khả năng khơi dậy tinh thần dân tộc, tập hợp được nhân dân. Đó là bài học bao đời nay vẫn luôn giữ nguyên giá trị.
Vẫn mong rằng nhân dân Việt Nam sẽ vẫn tiếc thương mỗi khi một lãnh tụ ra đi. Nhưng rất tiếc niềm thương tiếc, và cả nước mắt đều rất quý giá…không bao giờ dành cho những kẻ không xứng đáng"
Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng,
Gian khổ sẽ dành phần ai ?
Ai cũng một thời trẻ trai
Cũng từng nghĩ về đời mình
Phải đâu may nhờ rủi chịu ?
Phải đâu trong đục cũng đành.
Phải không em, phải không anh ?

Chân lý thuộc về mọi người
Không chịu sống đời nhỏ nhoi !
Xin hát về bạn bè tôi
Những người sống vì mọi người.
Ngày đêm canh giữ đất trời
Rạng rỡ như rừng mai nở chiều xuân.


"- Năm 1974: Việt Nam mất Hoàng Sa, sau khi Mao và Nixon đã bắt tay với nhau: Hạm đội 7 của Mỹ được lệnh án binh bất động
- Năm 1979: Trung Quốc tiến đánh Việt Nam sau khi Trung Quốc bình thường hóa quan hệ với Mỹ
- Năm 1988: Trung Quốc đánh chiếm đảo ở Trường Sa, Đặng Tiểu Bình đã thương lượng với Gorbachev rồi.
Các bài học cần rút ra từ những cột mốc lịch sử ấy:
- Đừng để nước lớn mang lợi ích của mình ra mặc cả với nhau sau lưng mình.
- Đừng nghiêng hẳn về bên nào, đừng ảo tưởng vào lòng tốt của bất cứ kẻ nào, không có đồng minh vĩnh cửu, cũng như không có kẻ thù truyền kiếp, chỉ có lợi ích của bản thân, của dân tộc là trên hết. Nếu kẻ khác có dã tâm, chỉ nên trông cậy vào sức mình. Israel là tấm gương sáng: quân đội mạnh, có cả vũ khí hạt nhân - hòa bình và vận mệnh đều do mình quyết định.
- Hòa bình phát triển là quý, nhưng không phải là hòa bình bằng mọi giá. Muốn có hòa bình phải chuẩn bị nhiều thứ kể cả phải sẵn sàng cho chiến tranh.
Winston Churchill nói rất chí lý: “Một dân tộc tìm cách tránh chiến tranh bằng cái giá của sự nhục nhã thì cuối cùng sẽ nhận lấy cả sự nhục nhã và chiến tranh.
Hitler cũng từng nói: trước khi làm điều gì thì hãy suy nghĩ kỹ cả ngàn lần. Sau đó quyết tâm thực hiện cho dù phải đối mặt với hàng ngàn khó khăn”
Chúng ta chẳng phải đã từng như thế đó trong suốt 30 năm gian khổ tìm kiếm sự toàn vẹn lãnh thổ và hòa bình đó sao?"


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Có Khi Nào Rời Xa...

"Nếu bạn nhớ ai đó, hãy nói với họ. Nếu bạn thích ai đó, hãy nói với họ. Nếu bạn yêu ai đó, hãy cho họ thấy điều đó. Cuộc sống này quá ngắn ngủi để giữ những cảm xúc cho riêng mình"


Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình..
Và môi hôn rất ướt,dư âm giấu trong mưa.
Cơn mưa kéo dài...

Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo,
Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh,tay em quá yếu mềm..
Người yêu ơi,anh có biết?

"Nếu không có buồn khổ ta sẽ trở nên kiêu ngạo và không biết thay đổi để đi lên. Nếu quá hạnh phúc ta sẽ không thể an ủi những người bất hạnh bằng trái tim đồng cảm"


Em yêu anh hơn thế,nhiều hơn lời em vẫn nói.
Để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên
Đêm buông xuôi vì cô đơn,còn riêng em cứ ngẩn ngơ
Có khi nào ta xa rời...

Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối,
Đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời,
Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.
Quá xa xôi không, anh ơi 
Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.
Biết không anh ,em yêu anh...


Chẳng có ai là quá bận rộn trong thế giới này. Nếu họ không rảnh với bạn, nghĩa là bạn có độ ưu tiên thấp hơn mà thôi.

Năm tháng dịu êm năm tháng qua rồi
Em lặng lẽ đi ngược chiều gió thổi
Ngõ nhà em hoa mướp vàng bối rối
Để suốt đời linh cảm có anh qua…


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ