Saturday, May 24, 2014

Mùa phượng mùa thi mùa chia ly . . .

Hè đổ lửa rồi, tháng Năm cũng đã lững lờ ngoài cửa như cô bé đỏng đảnh mới yêu. Sáng nay thấy phượng đỏ rực trong những bức ảnh trên Facebook người bạn mới đăng, nghĩ mà thấy bồi hồi…Mùa phượng mùa thi mùa chia ly . . . ;(


Tháng Năm!

Cô bé ẩm ương

Nhớ cậu học trò trèo tường… đi mất

Nghiên mực chông chênh

Bút lăn dài

thẫn thờ

khô khốc!

Bài thơ còn hoài dang dở

đỏng đảnh

... chờ người viết tiếp.

Ai cũng có trong mình một tháng Năm kỷ niệm, tháng Năm chia tay. Tôi nhớ vô cùng từng đợt xà cừ đổ xuống sân trường mà nghe thời gian rất gần, rất gấp. Nhớ trò nhảy dây, lò cò, đuổi bắt, nhớ lúc nghịch ngợm trèo tường chui vào lớp buổi đi học trễ giờ…

Tháng Năm của Mười Hai thần tiên, lúc này đầu óc bạn và tôi đang bị lấp đầy bởi dãy công thức “Quang, Cơ, Lượng, Giác” dày đặc và chằng chịt hay sáng ngày sốt vó khi chưa đọc cho vanh vách “Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập…”. Có bao lâu nữa đâu mà, cái buổi học cuối…


Phút chia tay thiêng liêng, bản nhạc nào cất lên mà du dương, réo rắt, như những giấc mơ tươi đẹp chắp cánh. Mắt nhòe, lệ rơi, bàn tay bạn nắm bàn tay tôi, bỏ hết đi những giận hờn bé bỏng. Phía trước là cả cuộc đua dài, chỉ biết nguyện cầu thành công cho bạn và tôi. Một chút ngập ngừng thương ai khó nói. Một chút ngổn ngang… “Chút nữa xa rồi!”.

Thời gian cứ mải miết trôi, thảng thốt khi nghĩ về một tháng Năm ngông nghênh và khờ khạo, chênh vênh giữa cái ranh giới “trẻ con và người lớn”. Giật mình hệt như có một bàn tay vô hình nào đó, bất ngờ xô ta vào một dòng cuộc sống khác, mưu toan, tính toán hơn; phải biết “note” từ cuộc sống nhiều hơn là những dòng ghi nhớ cô giáo in đậm trong sách vở.

Tuổi học trò qua đi, ta thấm thía rằng đó chính xác là quãng thời gian đẹp đẽ, trong sáng nhất, khi những gì bạn và tôi dành cho nhau là trinh nguyên nhất, không mảy may vụ lợi. Sẽ chỉ có duy nhất một lần trong đời, cái thời bao cấp bố cho bạn mượn chiếc áo trắng mới, bạn bè mẹ nhường nhau miếng đậu, lạng thịt, cái thời bạn ngược cả đoạn đường nắng chói chang chở tôi đi học trên chiếc xe đạp phượng hoàng… Một lần thôi!

Thi thoảng ngồi ngẫm lại, tôi vẫn thấy tiếc một vài người bạn của cái tháng Năm ngày xưa... Có những mối quan hệ tưởng như “thiên trường địa cửu”, hóa ra cũng dễ dàng trôi tuột đâu mất. Bạn đó, tôi đây, gần mà ngỡ như xa lắc, rộng hoác!

Cả hai đều vin vào sự trưởng thành, khi mà những “cơm, áo, gạo, tiền” cứ như một đám mạng nhện rối rắm cuốn chúng ta vào, dẫn theo nhiều phía! Ừ, biết là mỗi người có một trí hướng riêng, một mối quan tâm khác nhau, biết là chẳng thể giữ mãi nhịp đập đồng điệu xưa cho những trái tim vốn dĩ thiếu kiên định lại còn non nớt, nhưng sao vẫn nặng một tiếng thở dài…

Tháng Năm Mùa phượng mùa thi mùa chia ly . . .! ;(


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Friday, May 23, 2014

Cần lắm những cái nắm tay, trong cuộc đời này... ♥

Mọi chuyện trên đời đều do tham, sân, si mà ra…Cần lắm những cái nắm tay, trong cuộc đời này... 



Thế giới không tồn tại sẵn những con đường, đường là do người ta đi nhiều mà thành. Nên bước trên con đường không giống người ta không có nghĩa là mình sai, họ đúng. Cuộc đời chỉ có những ai sống thuyết phục hơn thì số đông sẽ nghiêng về. Mà nhiều khi, người ta vì sợ cô độc mà chọn đứng về phía số đông chứ không hoàn toàn vì họ thích.

Con người suy cho cùng vẫn chỉ là những kẻ yếu đuối cứ tự nhìn cái bóng của mình phản chiếu qua ánh mắt người khác rồi tự hỏi mình có làm mất lòng ai không, có lố bịch không thay vì tự hỏi, mình có hài lòng, có hạnh phúc không.

Thế nên, hãy luôn tin rằng đi một con đường lạ có lúc phải đứng một mình, có thể sẽ rất cô đơn, nhưng cuộc đời nằm trong tay mình chứ không phải nằm trong ánh mắt của người đứng bên kia đường, vững tin mà đi rồi cuộc đời sẽ luôn đền đáp cho những ai đã sống hết mình.



Ngày bé mỗi khi bị bố mắng vì tội không chịu nghe lời, là lúc ta cần cái nắm tay của mẹ. Mẹ cầm chặt tay ta, kéo lên và dỗ dành: “Con à! Lần sau không như thế nữa nhé!" Ta gật gật, dụi đầu vào lòng mẹ, nước mắt còn rưng rưng.
Từ đó, ta biết nghe lời cha mẹ.
 Là lúc ta bị bạn bè chọc ghẹo, ta khóc, cô giáo kéo tay ta dụ dụ một hồi, ta nhoẻn cười. Cô xoa xoa bàn tay nhỏ xíu của ta trọn trong bàn tay cô.
Từ đó ta biết dũng cảm hơn, không còn mềm yếu nữa.
Là lần ta thi trượt đại học năm đầu tiên. Ta tuyệt vọng vùi mình với những ý nghĩ không đâu vào đâu. Ta thấy xấu hổ với chính bản thân ta… Cái nắm tay siết chặt từ một người bạn thân như truyền sức mạnh cho ta.
Từ đó ta biết đứng dậy sau khi ngã, ta biết dám làm dám chịu, dám chấp nhận thử thách khó khăn.
Là lần ta bị đồng nghiệp soi mói, mọi cố gắng chỉ là những hạt cát không trọng lượng. Là lúc ta bắt được một bàn tay đủ nặng để giúp ta bỏ qua mọi hiềm khích, giúp ta đứng lên và cố gắng…
Từ đó, ta mạnh mẽ hơn.



Là khi gục ngã khi mối tình đầu nguội lạnh, không thể nhen nhóm chút cảm xúc cuối cùng còn lại.
Là khi ta kiệt quệ, không còn niềm tin để sưởi ấm trái tim đang lạnh cóng. Cái nắm tay thật nhẹ của người ấy đã giúp ta đứng dậy.
Ta có thêm nghị lực và ta muốn sống.
Từ đó, ta biết yêu...
Cuộc sống lắm gian truân, vậy nên những lúc tuyệt vọng, cũng chính là lúc ta cảm nhận được ý nghĩa của cái nắm tay.
Cần lắm, cần lắm những bàn tay xiết chặt nhau trong cuộc đời này.



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

ღ•Mỉm Cười Rồi Mọi Chuyện Cũng Sẽ Qua•ღ

Cuộc sống như trêu đùa số phận. Có lẽ tất cả với mình đều cùng một màu.Màu của màn đêm.Khi đêm xuống.Tôi không còn là một đứa hay cười tới nổi híp cả mắt lại nưa.Có lẽ câu nói mình đã từng nghe là đúng."Người hay cười là người có nhiều tâm sự nhất,dễ buồn nhất".




Mình đã khóc mỗi khi cô đơn.Cảm giác như muốn giải tỏa cùng ai đó,nhưng cuối cùng họ lại là Người làm mình tổn thương và buồn thêm. nhưng tôi ko cho phép mình gục ngã thêm nữa.Tôi cứ đi trên con đường mà tôi không hề thích.Cảm giác chiến đấu một mình, cố tỏa ra mạnh mẽ làm mình nhiều khi muốn nổ tung đầu ra mất.

Con đường mình chọn đã sai lầm ngay từ bước đầu.Nhưng mình cứ đi. Vì mình tin tưởng họ họ.Hay chính vì bản thân sợ khó khăn ko dám làm lại khi còn có thể.Tôi ơi.Cười lên nào.Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Đừng khóc nữa nhé.Khóc chi làm trò cười cho kẻ khác thôi.không ai thương mình bằng chính bản thân mình đâu.tự tin chiến đấu tiếp nào.Rồi sẽ có người gọi là tri kỷ sẽ san sẻ mọi chuyện với mày thôi.Mày hãy mở lòng và suy nghĩ ít thôi nhé.:).Lại tập trung thôi nào.
Nhờ gió hãy cuốn đi mọi phiền muộn trong tâm hồn nó đi voi nhé.Để nó lại cân bằng trước cuộc sống này nhé.Như chính cái tên của nó.


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Thursday, May 22, 2014

Em chỉ là em thôi chứ không phải hình bóng ai khác

Anh yêu, hãy yêu em vì em là chính em nhé. Em sẽ đợi đến khi anh sẵn sàng yêu em .Còn bay giờ tạm biệt anh

Em cứ chính là em, là chính em thôi nhé! Ngốc à!
Em đã từng nói với anh rằng:
Em muốn được như những cơn gió tự do bay nhảy, không ai có thể giam cầm, trói buộc.
Em muốn được như những áng mây trên bầu trời cao rộng, để thỏa chí vi vu.
Em muốn được như cơn sóng vỗ bờ dạt dào, để không ai có thể níu giữ chân em.
Em muốn được như giọt sương mãi tinh khôi, mãi dịu dàng.
Em muốn được như vầng trăng không chói chang mà rất dịu hiền.
 Em muốn được như ánh mặt trời để mãi rực rỡ, không lu mờ.
Em muốn được như biển khơi để có thể nổi giông tố, để có thể cuốn phăng và nhấn chìm con thuyền “anh”, để có thể giữ mãi anh cho riêng mình, để có thể trở nên tĩnh lặng và lắng nghe lời thì thầm của cánh chim hải âu.
Em muốn được như dòng sông để thả mình tự do ào ào thác đổ, để trầm ngâm uốn lượn quanh sườn núi.
Em muốn là thời gian để không phải ngoái đầu nhìn lại.
Em muốn được như đóa hoa để tỏa hương thơm ngát.
Em muốn được như…

Nhưng em đâu có biết...
Khi cơn gió vượt qua một sườn núi để sang sườn bên kia thì nó đã thay đổi hoàn toàn, nó không còn là chính nó nữa.
Mây có thể tan biến bởi những cơn mưa.
Sóng sẽ không thể nhảy chồm lên hay chỉ là gợn lăn tăn nếu không có gió biển.
Và sương sẽ tan khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên…  
Ừ thì hoa thơm đấy! Nhưng hoa nở rồi cũng phải tàn.
Ừ thì biển rộng đấy, bao la đấy, dữ dội đấy nhưng nếu không có những dòng sông bé nhỏ hơn gấp trăm nghìn lần đổ vào thì làm gì có biển đâu nhỉ?    
Ừ thì mặt trời rực rỡ đấy, chói lòa đấy, nhưng không một ai chiêm ngưỡng được vẻ đẹp bên trong sâu thẳm của nó.      
Ừ thì dòng sông hiền hòa đấy, khơi gợi đấy, nhưng sông đâu chảy mãi không ngừng, cuối cùng mọi dòng sông đều đổ ra biển khơi.        
Ừ thì thời gian là vô tận đấy, nhưng em đâu thể sống mãi với những hoài niệm của quá khứ! Em đâu có thể quay ngược thời gian. Một khi nó đi qua tức là ta đã mất  
Bởi vậy, em hãy cứ là em, là chính em thôi nhé! Ngốc à!




JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng

 "Cuộc đời giống như những nhát búa tạ. Là thủy tinh, anh sẽ bị nó nện thành cám. Là thép, anh càng được tôi luyện thêm. Tôi không chắc mình là thép nhưng chắc chắn không là thủy tinh, chắc chắn sẽ cố gắng để ước mơ không bị đập nát bởi những nhát búa tạ của cuộc sống"


Hãy cứ dũng cảm bước tiếp dù con đường phía trước đầy chông gai.

Hãy cứ đi để rồi vấp ngã.

Hãy cứ làm để rồi thất bại.

Hãy cứ hi vọng để rồi thất vọng.

Hãy cứ khóc để bị cho là yếu đuối.

Hãy cứ mỉm cười để người ta cho là mình hạnh phúc.

Hãy cứ yêu để rồi chia tay.

Hãy cứ nói để rồi biết mình sai.

Hãy cứ chu du để rồi khám phá.

Hãy cứ dũng cảm bước tiếp dù con đường phía trước đầy chông gai.



Để rồi sau tất cả những điều đó ta sẽ:

Trưởng thành hơn.

Mạnh mẽ hơn.

Quý trọng thời gian hơn.

Biết giá trị của những giọt nước mắt… Khóc đâu phải là hèn nhát, khóc cũng là một cách để cho người ta thấy mình kiên cường, chỉ có những người không dám khóc trước mặt người khác mới là yếu đuối.

Cười đâu chỉ khi hạnh phúc. Mà ngay cả khi đau khổ nhất con người ta cũng có thể mỉm cười. Quan trọng là ta luôn mỉm cười và biết cách mỉm cười với cuộc sống.
Biết yêu một người là điều rất hạnh phúc. Và được một người yêu lại càng hạnh phúc hơn. Giữ được hạnh phúc đó lại  là một điều vô cùng khó khăn. Và khi ta không thể giữ được nó nữa thì hãy buông tay. Để trái tim biết thế nào đau, để rồi nó lại biết thế nào loạn nhịp.

Vượt qua được nỗi “ngại” của chính mình. Bạn sai, chẳng sao cả, bởi trên đời ai mà chẳng dại một đôi lần. Không ai hoàn hảo. Quan trọng là bạn biết mình sai ở đâu? Và sẽ sửa nó như thế nào?

Không bao bỏ cuộc dù khó khăn đang chờ đón. Để ta không bao giờ phải nói “giá như” hay nghĩ mình “mình hối hận” vì đã không làm như vậy.

Và hãy cứ yêu đời vì mỗi ngày là một niềm vui.                        
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ