Friday, May 23, 2014

Cần lắm những cái nắm tay, trong cuộc đời này... ♥

Mọi chuyện trên đời đều do tham, sân, si mà ra…Cần lắm những cái nắm tay, trong cuộc đời này... 



Thế giới không tồn tại sẵn những con đường, đường là do người ta đi nhiều mà thành. Nên bước trên con đường không giống người ta không có nghĩa là mình sai, họ đúng. Cuộc đời chỉ có những ai sống thuyết phục hơn thì số đông sẽ nghiêng về. Mà nhiều khi, người ta vì sợ cô độc mà chọn đứng về phía số đông chứ không hoàn toàn vì họ thích.

Con người suy cho cùng vẫn chỉ là những kẻ yếu đuối cứ tự nhìn cái bóng của mình phản chiếu qua ánh mắt người khác rồi tự hỏi mình có làm mất lòng ai không, có lố bịch không thay vì tự hỏi, mình có hài lòng, có hạnh phúc không.

Thế nên, hãy luôn tin rằng đi một con đường lạ có lúc phải đứng một mình, có thể sẽ rất cô đơn, nhưng cuộc đời nằm trong tay mình chứ không phải nằm trong ánh mắt của người đứng bên kia đường, vững tin mà đi rồi cuộc đời sẽ luôn đền đáp cho những ai đã sống hết mình.



Ngày bé mỗi khi bị bố mắng vì tội không chịu nghe lời, là lúc ta cần cái nắm tay của mẹ. Mẹ cầm chặt tay ta, kéo lên và dỗ dành: “Con à! Lần sau không như thế nữa nhé!" Ta gật gật, dụi đầu vào lòng mẹ, nước mắt còn rưng rưng.
Từ đó, ta biết nghe lời cha mẹ.
 Là lúc ta bị bạn bè chọc ghẹo, ta khóc, cô giáo kéo tay ta dụ dụ một hồi, ta nhoẻn cười. Cô xoa xoa bàn tay nhỏ xíu của ta trọn trong bàn tay cô.
Từ đó ta biết dũng cảm hơn, không còn mềm yếu nữa.
Là lần ta thi trượt đại học năm đầu tiên. Ta tuyệt vọng vùi mình với những ý nghĩ không đâu vào đâu. Ta thấy xấu hổ với chính bản thân ta… Cái nắm tay siết chặt từ một người bạn thân như truyền sức mạnh cho ta.
Từ đó ta biết đứng dậy sau khi ngã, ta biết dám làm dám chịu, dám chấp nhận thử thách khó khăn.
Là lần ta bị đồng nghiệp soi mói, mọi cố gắng chỉ là những hạt cát không trọng lượng. Là lúc ta bắt được một bàn tay đủ nặng để giúp ta bỏ qua mọi hiềm khích, giúp ta đứng lên và cố gắng…
Từ đó, ta mạnh mẽ hơn.



Là khi gục ngã khi mối tình đầu nguội lạnh, không thể nhen nhóm chút cảm xúc cuối cùng còn lại.
Là khi ta kiệt quệ, không còn niềm tin để sưởi ấm trái tim đang lạnh cóng. Cái nắm tay thật nhẹ của người ấy đã giúp ta đứng dậy.
Ta có thêm nghị lực và ta muốn sống.
Từ đó, ta biết yêu...
Cuộc sống lắm gian truân, vậy nên những lúc tuyệt vọng, cũng chính là lúc ta cảm nhận được ý nghĩa của cái nắm tay.
Cần lắm, cần lắm những bàn tay xiết chặt nhau trong cuộc đời này.



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

ღ•Mỉm Cười Rồi Mọi Chuyện Cũng Sẽ Qua•ღ

Cuộc sống như trêu đùa số phận. Có lẽ tất cả với mình đều cùng một màu.Màu của màn đêm.Khi đêm xuống.Tôi không còn là một đứa hay cười tới nổi híp cả mắt lại nưa.Có lẽ câu nói mình đã từng nghe là đúng."Người hay cười là người có nhiều tâm sự nhất,dễ buồn nhất".




Mình đã khóc mỗi khi cô đơn.Cảm giác như muốn giải tỏa cùng ai đó,nhưng cuối cùng họ lại là Người làm mình tổn thương và buồn thêm. nhưng tôi ko cho phép mình gục ngã thêm nữa.Tôi cứ đi trên con đường mà tôi không hề thích.Cảm giác chiến đấu một mình, cố tỏa ra mạnh mẽ làm mình nhiều khi muốn nổ tung đầu ra mất.

Con đường mình chọn đã sai lầm ngay từ bước đầu.Nhưng mình cứ đi. Vì mình tin tưởng họ họ.Hay chính vì bản thân sợ khó khăn ko dám làm lại khi còn có thể.Tôi ơi.Cười lên nào.Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Đừng khóc nữa nhé.Khóc chi làm trò cười cho kẻ khác thôi.không ai thương mình bằng chính bản thân mình đâu.tự tin chiến đấu tiếp nào.Rồi sẽ có người gọi là tri kỷ sẽ san sẻ mọi chuyện với mày thôi.Mày hãy mở lòng và suy nghĩ ít thôi nhé.:).Lại tập trung thôi nào.
Nhờ gió hãy cuốn đi mọi phiền muộn trong tâm hồn nó đi voi nhé.Để nó lại cân bằng trước cuộc sống này nhé.Như chính cái tên của nó.


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Thursday, May 22, 2014

Em chỉ là em thôi chứ không phải hình bóng ai khác

Anh yêu, hãy yêu em vì em là chính em nhé. Em sẽ đợi đến khi anh sẵn sàng yêu em .Còn bay giờ tạm biệt anh

Em cứ chính là em, là chính em thôi nhé! Ngốc à!
Em đã từng nói với anh rằng:
Em muốn được như những cơn gió tự do bay nhảy, không ai có thể giam cầm, trói buộc.
Em muốn được như những áng mây trên bầu trời cao rộng, để thỏa chí vi vu.
Em muốn được như cơn sóng vỗ bờ dạt dào, để không ai có thể níu giữ chân em.
Em muốn được như giọt sương mãi tinh khôi, mãi dịu dàng.
Em muốn được như vầng trăng không chói chang mà rất dịu hiền.
 Em muốn được như ánh mặt trời để mãi rực rỡ, không lu mờ.
Em muốn được như biển khơi để có thể nổi giông tố, để có thể cuốn phăng và nhấn chìm con thuyền “anh”, để có thể giữ mãi anh cho riêng mình, để có thể trở nên tĩnh lặng và lắng nghe lời thì thầm của cánh chim hải âu.
Em muốn được như dòng sông để thả mình tự do ào ào thác đổ, để trầm ngâm uốn lượn quanh sườn núi.
Em muốn là thời gian để không phải ngoái đầu nhìn lại.
Em muốn được như đóa hoa để tỏa hương thơm ngát.
Em muốn được như…

Nhưng em đâu có biết...
Khi cơn gió vượt qua một sườn núi để sang sườn bên kia thì nó đã thay đổi hoàn toàn, nó không còn là chính nó nữa.
Mây có thể tan biến bởi những cơn mưa.
Sóng sẽ không thể nhảy chồm lên hay chỉ là gợn lăn tăn nếu không có gió biển.
Và sương sẽ tan khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên…  
Ừ thì hoa thơm đấy! Nhưng hoa nở rồi cũng phải tàn.
Ừ thì biển rộng đấy, bao la đấy, dữ dội đấy nhưng nếu không có những dòng sông bé nhỏ hơn gấp trăm nghìn lần đổ vào thì làm gì có biển đâu nhỉ?    
Ừ thì mặt trời rực rỡ đấy, chói lòa đấy, nhưng không một ai chiêm ngưỡng được vẻ đẹp bên trong sâu thẳm của nó.      
Ừ thì dòng sông hiền hòa đấy, khơi gợi đấy, nhưng sông đâu chảy mãi không ngừng, cuối cùng mọi dòng sông đều đổ ra biển khơi.        
Ừ thì thời gian là vô tận đấy, nhưng em đâu thể sống mãi với những hoài niệm của quá khứ! Em đâu có thể quay ngược thời gian. Một khi nó đi qua tức là ta đã mất  
Bởi vậy, em hãy cứ là em, là chính em thôi nhé! Ngốc à!




JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng

 "Cuộc đời giống như những nhát búa tạ. Là thủy tinh, anh sẽ bị nó nện thành cám. Là thép, anh càng được tôi luyện thêm. Tôi không chắc mình là thép nhưng chắc chắn không là thủy tinh, chắc chắn sẽ cố gắng để ước mơ không bị đập nát bởi những nhát búa tạ của cuộc sống"


Hãy cứ dũng cảm bước tiếp dù con đường phía trước đầy chông gai.

Hãy cứ đi để rồi vấp ngã.

Hãy cứ làm để rồi thất bại.

Hãy cứ hi vọng để rồi thất vọng.

Hãy cứ khóc để bị cho là yếu đuối.

Hãy cứ mỉm cười để người ta cho là mình hạnh phúc.

Hãy cứ yêu để rồi chia tay.

Hãy cứ nói để rồi biết mình sai.

Hãy cứ chu du để rồi khám phá.

Hãy cứ dũng cảm bước tiếp dù con đường phía trước đầy chông gai.



Để rồi sau tất cả những điều đó ta sẽ:

Trưởng thành hơn.

Mạnh mẽ hơn.

Quý trọng thời gian hơn.

Biết giá trị của những giọt nước mắt… Khóc đâu phải là hèn nhát, khóc cũng là một cách để cho người ta thấy mình kiên cường, chỉ có những người không dám khóc trước mặt người khác mới là yếu đuối.

Cười đâu chỉ khi hạnh phúc. Mà ngay cả khi đau khổ nhất con người ta cũng có thể mỉm cười. Quan trọng là ta luôn mỉm cười và biết cách mỉm cười với cuộc sống.
Biết yêu một người là điều rất hạnh phúc. Và được một người yêu lại càng hạnh phúc hơn. Giữ được hạnh phúc đó lại  là một điều vô cùng khó khăn. Và khi ta không thể giữ được nó nữa thì hãy buông tay. Để trái tim biết thế nào đau, để rồi nó lại biết thế nào loạn nhịp.

Vượt qua được nỗi “ngại” của chính mình. Bạn sai, chẳng sao cả, bởi trên đời ai mà chẳng dại một đôi lần. Không ai hoàn hảo. Quan trọng là bạn biết mình sai ở đâu? Và sẽ sửa nó như thế nào?

Không bao bỏ cuộc dù khó khăn đang chờ đón. Để ta không bao giờ phải nói “giá như” hay nghĩ mình “mình hối hận” vì đã không làm như vậy.

Và hãy cứ yêu đời vì mỗi ngày là một niềm vui.                        
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Gửi Jos

Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi lại yêu một cậu nhok kém hơn tôi 2 tuổi...ngày trước nhìn bạn bè quen người yêu kém 1 tuổi tôi đã nói: ""Sao mày lại yêu được người kém tuổi hay vậy...vui thì anh em..buồn thì gọi là chị em à""... Giờ tôi lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế.....Nhưng có lẽ khi yêu rồi người ta sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả..người ta sẽ không bận tâm về những điều đó...ngày trước tôi hay mơ mộng về một hoàng tử....đẹp trai, học giỏi, nhà giàu...v.v....Nhưng khi để ý đến cậu....tôi dẹp bỏ hết tấ cả những điều tôi đặt ra cho chàng hoàng tử tương lai của tôi...thì có lẽ tôi iu cậu vì cậu đặc biệt..cậu ngoan đạo...mà ít người con trai nào ngoan đạo như cậu vậy....tình cảm từ từ len lõi trog trái tôi....cả 2 vẫn thẹn thùng và quay đi mỗi khi bất chợt lén nhìn nhau khi bị đối phương phát hiện....và tôi cứ nghĩ chuyện tình tôi và cậu sẽ có được một hồi kết đẹp...Nhưng tôi mới hay cậu lại có ý định đi theo ơn gọi của Chúa....điều đó làm tôi rất buồn...Có bao giờ cậu tin vào định mệnh hay không? 
Còn tớ thì tin lắm, vì định mệnh là thứ không do mình điều khiển được phải không cậu? 
Định mệnh đôi khi đem đến những thứ không như ta mong muốn, và lấy đi những gì ta yêu quý nhất. 
Như thế để dạy chúng ta một điều rằng, đừng quá vui khi có được, và ngược lại cũng đừng quá buồn khi mất đi. 
Bởi vì sự đến và đi đã được an bài do một đấng vô hình nào đó, mà chúng ta là người chỉ hoàn tất vai trò của sự an bài đó mà thôi....Duyên là do trời định. Phận là do người tạo. Hạnh phúc là do chính mình nắm bắt..Nếu là của nhau thì đến 1 lúc nào đó ta cũng sẽ quay về lại bên nhau phải không cậu.

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ