Thursday, May 22, 2014

Gửi Jos

Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi lại yêu một cậu nhok kém hơn tôi 2 tuổi...ngày trước nhìn bạn bè quen người yêu kém 1 tuổi tôi đã nói: ""Sao mày lại yêu được người kém tuổi hay vậy...vui thì anh em..buồn thì gọi là chị em à""... Giờ tôi lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế.....Nhưng có lẽ khi yêu rồi người ta sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả..người ta sẽ không bận tâm về những điều đó...ngày trước tôi hay mơ mộng về một hoàng tử....đẹp trai, học giỏi, nhà giàu...v.v....Nhưng khi để ý đến cậu....tôi dẹp bỏ hết tấ cả những điều tôi đặt ra cho chàng hoàng tử tương lai của tôi...thì có lẽ tôi iu cậu vì cậu đặc biệt..cậu ngoan đạo...mà ít người con trai nào ngoan đạo như cậu vậy....tình cảm từ từ len lõi trog trái tôi....cả 2 vẫn thẹn thùng và quay đi mỗi khi bất chợt lén nhìn nhau khi bị đối phương phát hiện....và tôi cứ nghĩ chuyện tình tôi và cậu sẽ có được một hồi kết đẹp...Nhưng tôi mới hay cậu lại có ý định đi theo ơn gọi của Chúa....điều đó làm tôi rất buồn...Có bao giờ cậu tin vào định mệnh hay không? 
Còn tớ thì tin lắm, vì định mệnh là thứ không do mình điều khiển được phải không cậu? 
Định mệnh đôi khi đem đến những thứ không như ta mong muốn, và lấy đi những gì ta yêu quý nhất. 
Như thế để dạy chúng ta một điều rằng, đừng quá vui khi có được, và ngược lại cũng đừng quá buồn khi mất đi. 
Bởi vì sự đến và đi đã được an bài do một đấng vô hình nào đó, mà chúng ta là người chỉ hoàn tất vai trò của sự an bài đó mà thôi....Duyên là do trời định. Phận là do người tạo. Hạnh phúc là do chính mình nắm bắt..Nếu là của nhau thì đến 1 lúc nào đó ta cũng sẽ quay về lại bên nhau phải không cậu.

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Khi người yêu cũ có người yêu mới

" Ai đó từng nói rằng chờ đợi là hạnh phúc, nhưng cũng có người bảo rằng chờ đợi chỉ mang lại khổ đau. Song, không ai có thể trải qua cuộc sống này mà ko chờ đợi. "


Chúng tôi chia tay hơn một năm.
Chẳng có cơ hội gặp nhau nhiều chỉ có lễ tết thì vài ba câu chúc để đừng quên nhau.
Cô ấy vẫn sống cuộc sống độc thân bình lặng kể từ ngày tôi ra đi. Chẳng biết nỗi đau tôi để lại cho cô ấy sâu bao nhiêu, quả thật tôi chưa bao giờ dám hỏi, tôi chỉ cầu mong thời gian trôi qua thật nhanh để giây phút chia tay có thể nhanh chóng trở thành kí ức của cả hai.

Tôi có quen biết vài ba người sau đó, nhưng rồi cũng đường ai nấy đi. Cái bóng của cô ấy lớn quá, ngày xưa chỉ vì một phút yếu lòng tôi khờ dại buông tay để rồi cô ấy trôi thật xa.

Hà Nội to lớn là thế, vậy mà chiều nay tôi bất chợt thấy cô ấy nắm tay một người đàn ông rất mới ngay ngã tư khu trung tâm.
Tôi dừng lại.
Chân tôi dừng lại.
Tim tôi dừng lại.
Một điều gì đó rất khó diễn tả chạy dọc sống lưng tôi. Nhìn họ hôn lên má nhau mà lòng tôi như một thung lũng sâu bị ai ném hàng trăm viên đá cuội xuống.


Cô ấy có người yêu mới.
Điều đó thì chẳng có gì sai trái, điều đó thì chằng có thì khác lạ. Vậy mà, người ra đi năm xưa là tôi lại đứng giữa ngã tư đường đau nhói một thứ tình cảm vô duyên cùng cực.

Chắc phải có ai trải qua thứ cảm giác này rồi mới có thể hiểu những gì tôi đang nói, mọi thứ cứ lộn xộn và rối tung dù có cố gắng vờ sắp xếp gọn gàng.
Tự nhiên lại đau.
Tự nhiên lại ghen.

Đừng trách tôi tham lam. Tôi chẳng phải muốn kéo cô ấy về thêm lần nữa đâu chỉ là cái cảm giác người yêu cũ có người yêu mới nó lạ lắm... thực sự là rất lạ
Trong giây phút . . . trái tim chợt  ;( ... người yêu cũ có người yêu mới. . . :(

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Có không giữ,mất đừng tìm.Đến không trân trọng,đi đừng cố níu ♥

"Em muốn được là một cái cây để mãi mãi bám rễ vào lòng đất, để không bao giờ phải rời xa những người mình thương yêu."


Trong tình yêu, kẻ nào ra đi là kẻ mạnh!

Khi còn bên nhau…

Em: Anh nhớ em nhất là khi nào hả anh?

Anh: À… ừm anh nhớ em nhất mỗi lúc anh ngủ và khi anh say.

Em: Giận anh rồi, chẳng lẽ những khi anh không-tỉnh-táo như thế thì anh mới nhớ đến em?

Anh: Ối, anh đùa mà… bé đừng giận. Anh trả lời thật nhé! Anh nhớ em nhất khi anh đang thở…

Khi chia tay…

Anh: Alo, em đấy à? Anh nhớ em lắm đấy, em biết không?

Em : ...

Hai đoạn đối thoại trên cứ mãi là lởn vởn trong tâm trí của nó, tiếng nói trầm ấm của anh, cái giọng nũng nịu của nó một thời sao cứ âm vang bên tai khiến nó chập chờn rơi vào mộng mị của riêng mình... Bây giờ, nó biết anh nhớ về nhất là khi nào rồi!

Một cuộc gọi. Một câu nói. Một kí ức ùa về… Nó đã không gặp anh bao lâu rồi nhỉ?... 4 tháng… 6 tháng… 1 năm rồi đó ư? Thời gian trôi nhanh thật, ngược xuôi ngang dọc, giờ đây nó đã không còn là cô bé ngốc nghếch, bướng bỉnh ngày nào bên anh nữa rồi. Ngày xưa… Người nói chia tay là nó. Người khóc nhiều nhất cũng lại là nó. Người cố tỏ ra mạnh mẽ cũng chính nó. Nhưng không ngờ tất cả những điều đó đã tố cáo rằng: Nó chỉ là một cô gái yếu đuối đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mà thôi!



Thời gian cũng giống như một mặt hồ rộng. Chúng ta ném vào đó tuổi trẻ, sự xinh đẹp, tình yêu và cả những kí ức buồn… Nó đã trót lỡ tay ném vào mặt hồ đó tình yêu của nó dành cho anh. Không phải là không có tiếc nuối, không phải là không tổn thương nhưng trên hết, sự cao ngạo và trẻ con của nó đã chiến thắng tất cả. 

Cầm chiếc điện thoại trên tay, những dòng số chạy loằng ngoằng thay thế cho một cái tên “Anh yêu”, nó tự hỏi: Tại sao một năm trôi qua anh mới gọi cho nó và nói rằng anh nhớ nó? Anh có biết nó đã nhớ anh đến phát điên những ngày mới xa anh, nhưng con bé bướng bỉnh trong nó bắt nó phải câm lặng, phải tập quên anh và có lẽ nó đã làm được. Nó đã mơ hồ nghĩ về ngày nó tình cờ gặp anh đâu đó trong thế giới nhỏ hẹp của những người từng yêu nhau, nó sẽ nhìn anh và mỉm cười - một nụ cười đầy kiêu hãnh. Nó sẽ cho anh thấy nó đã sống tốt như thế nào, vẫn xinh đẹp ra sao khi gặp lại anh. Nhưng ngày đó đã không đến, nó không mạnh mẽ như nó nghĩ, chỉ một cuộc gọi bất chợt lúc nửa đêm vào cái khoảng thời gian một năm dằn dặt xa cách đó thôi cũng đủ làm nó… vụn vỡ.

Tình yêu thật là kì lạ yêu nhau, giận nhau, rồi xa nhau… những tưởng sẽ không bao giờ trái tim có thể run lên vì người kia nữa nhưng hóa ra không phải vậy. Một người có thời đã từng thân thuộc như chân tay không thể tách rời rồi bỗng cách chợt xa nhau nghìn trùng nay bỗng xuất hiện đột ngột mà tàn nhẫn, để nó nhận ra rằng: Hóa ra anh vẫn ở đây - nơi rất sâu trong trái tim nó. Những gì thân thuộc nhất lại lần lượt dắt díu nhau về, đứng vây quanh nó, nhìn nó chằm chằm…

Nó tự nhủ: Thôi thì cũng chỉ là một câu nói nó muốn nghe thôi mà. Cứ coi như đó là những viên đá xanh còn sót lại sau một cuộc tình đã đổ vỡ, cứ coi như đó mà minh chứng rằng nó đã từng yêu. Thôi thì có vấp ngã, dại khờ ngày trước, mới có một nó bây giờ. Thôi thì yêu thương này gói lại, để những yêu thương khác có cơ hội mở ra. Thôi thì… ừ thôi thì… chúng ta xa nhau thật rồi!

Nó thấm thía rằng: Thời gian đã qua, lời đã nói, và những cơ hội đã bõ lỡ là thứ mất rồi thì không cách nào lấy lại được. Trong tình yêu, kẻ nào ra đi là kẻ mạnh! Nó đã quyết định ra đi khỏi trái tim anh thì nó sẽ không trở về nơi đó nữa bởi khi chúng ta chia tay nhau, chúng ta đã mất nhau một lần và nó không muốn mất anh thêm một lần nữa đâu! Vậy nên khi còn yêu nhau, hãy trân trọng tình cảm của nhau, đừng để khi mất nhau rồi mới hối tiếc…

Bây giờ, nó mới tìm ra câu trả lời cho câu hỏi “Khi nào anh nhớ em nhất?” có phải là quá muộn rồi không? Anh nhớ em nhất là khi chúng ta không còn ở bên nhau nữa…


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Wednesday, May 21, 2014

Góc phố buồn tênh...

"Có người lạc chính mình, lạc cả đường quay lại trái tim
Chỉ thổn thức ngày xưa mà bỏ quên nước mắt ngày hôm nay cũng cần phải khóc…
Người ngược đường, ngược hoàng hôn, ngược cả nỗi đau đi tìm gì chẳng rõ…
Phố cũng lạc mình, phố bỗng buồn tênh…
Người hỏi gió đường về mà phố đâu hay…
Phố đưa người đi, nhưng không khứ hồi chiều trở lại…
Phố thênh thang nhớ, phố dài rồi tít tắp…
Người không biết quên, người lạc giữa phố người…"

Phố gồng mình bỏ trốn con đường xa, em quặn đau chạy đi để bỏ rơi nỗi nhớ. Nhưng phố không đường, phố đâu còn là phố. Nhớ nhung này cũng chẳng tự đứt gánh mà rơi…

Những buổi sáng em tự đánh thức mình bằng nỗi nhớ luộm thuộm và vụng về không rõ phải dành cho ai, phố cũng loang dài hoài niệm ngẩn ngơ về quá khứ. Gợn lòng mình thấy chất đầy bất an và lo lắng, cho hạnh phúc của sau này sẽ trọn vẹn được đến đâu…

Ngày hôm qua liệu đã lắng thật sâu, hay vẫn chỉ là ngủ quên và chờ nỗi đau đánh thức. Nước mắt gọi buồn, nụ cười nhạt môi gọi nhớ. Người gọi người, người biết gửi về đâu…

Một ngón tay di thật khẽ về khoảng xưa cũ trong tim, đám cát trong đồng hồ chảy ngược gọi ngày hôm qua trở mình mà thức giấc. Tiếng nhói bịt chặt lấy trái tim đang kêu đau, rồi bỗng thấy mình, trống hoác! Em cô đơn và cũ kĩ, như căn nhà bỏ hoang.

Dưới lớp cặn dày đặc ám bụi bởi thời gian, đã từng là hạnh phúc, đã từng là tình yêu…


Phố nối phố rồi dài như em nhớ anh, nhưng… chưng hửng. Ai đáp đền, ai trả, rồi ai mua… cái nỗi nhớ dại điên xông xênh trong tâm thức. 
Có ai thương hộ lòng em…
Phố gồng mình bỏ trốn con đường xa, em quặn đau chạy đi để bỏ rơi nỗi nhớ. Nhưng phố không đường, phố đâu còn là phố. Nhớ nhung này cũng chẳng tự đứt gánh mà rơi…
Cuối chiều nhạt, phố chìm mình trong ráng hoàng hôn. Mặt trời lụi dần đi rồi trả bóng đêm về bên phố. Trả phố một mình, đường lại vắng người qua… Tiếng sỏi đá lạo xạo dưới bàn chân, có người lại ôm mình lang thang cùng nỗi nhớ. Gió hắt hiu như mùa về đi lạc. Bảng lảng buồn, bảng lảng tiếng thở dài trở trăn…

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Im lặng phải chăng là đã kết thúc?

Tình yêu là gì em biết không?

Là những yêu thương tận đáy lòng
Để lúc lạc nhau khi bề bộn
Ta còn đứng đợi giữa phố đông. “




Đôi khi, tình yêu chẳng cần phải nói thành lời, chỉ cần lặng nhìn vào mắt nhau là đã hiểu tất cả. Nhưng im lặng chấp nhận, im lặng chịu đựng, im lặng hờn ghen, im lặng giận dữ lại hoàn toàn trái ngược.

Anh đã từng dặn em, những lúc nào em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.

Em còn lên tiếng, nghĩa là em còn quan tâm, còn ấm ức, còn nhớ nhung, còn yêu thương. Em im lặng rồi, im lặng mãi, nghĩa là em buông tay. Mà trong tình yêu, đáng sợ nhất không phải là giữa hai người không còn tình cảm, mà là một người cố níu nhưng một người lại buông xuôi mất rồi.

Có những cuộc tình đã héo tàn ngay trong sự im lặng ấy. Đến một lời chia tay chính thức cũng chẳng được nói ra, dần dần những cuộc hẹn thưa bớt, lời yêu nhạt dần, tin nhắn chẳng còn thấy đâu. Chỉ là cái quay đầu đầy tàn nhẫn, chẳng bàng phân bua, chẳng buồn níu kéo.



Mỗi chúng ta ai cũng có một sự cố chấp nhất định trong tình yêu, là yêu thương đó nhưng cái tôi quá lớn không thể vượt qua mọi rào cản thử thách, là muốn nói nhưng chẳng thể thành lời.

Có những con tim đến suốt cuộc đời vẫn ôm khư khư một hình bóng cũ, là đã tự tay mình để vụt mất trong quá khứ tuổi trẻ ngang tàng, là để tất cả chìm vào lặng im quên lãng, đến cuối cuộc đời cũng chẳng thể nói ra. Lúc có thể thì chẳng nói, đến cuối cùng biết nói với ai nữa đây.

Đời xoay vần, thời gian xoay vần, lòng người rồi cũng xoay vần theo cái im lặng đầy khắc nghiệt trống trải. Im lặng hoảng hoải, xé tan buồn thương, đánh tan kỉ niệm, đập vụn nhớ mong, tung mình mặc theo chiều gió.

Chẳng buồn cất tiếng nữa, giấu nhẹm đi nỗi đau vào trong góc tối nhất, người lặng im, tình lặng im, tất cả vội cuốn trôi vào quá khứ. Em quen dần với bó gối thẫn thờ, quen dần với ánh mắt nhung nhớ, quen cả chiếc điện thoại nằm yên góc bàn.

Chẳng còn tiếng báo tin nhắn thân thuộc, những cuộc trò chuyện thật dài xuyên đêm, hay tiếng em líu lo với ai
đó nũng nịu. Im lặng bao bọc lấy em, làm khiên chắn đi tất cả, em bàng quan với mọi thứ, kể cả anh.

Im lặng phải chăng là đã kết thúc?


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ