Tuesday, May 20, 2014

Tìm lại tất cả ♥

Học cách lạnh lùng... để quên đi một người.
Học cách vô tâm... để bỏ đi quá khứ.
Học cách vô tình... để nước mắt không rơi.
Học cách lì lợm... để khoé mi đừng cay.
Học cách ương bướng... để chấp nhận tất cả .
Học cách điên loạn... để quên đi cảm giác đau.
Học cách âm thầm... để biết rằng mình không thể gục ngã...Và ra đi... để tìm lại tất cả 

Ta học cách từ bỏ bởi vì ta đã kiệt sức, không còn đủ sức để mong đợi và hy vọng nữa.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta hiểu được chân lý của Hiểu và Thương.
Đã có biết bao nhiêu lần, ta cười chua chát chấp nhận rồi thì cũng từ bỏ.
Nhưng rốt cuộc ta vẫn chỉ là kẻ nông nổi, dại khờ vụng về và ngốc nghếch.
Nếu như yêu thương cũng cần phải học, thì ta sẽ chẳng có thể nào tốt nghiệp bao giờ.
Bởi vì mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi, ta chỉ là một kẻ ngu ngơ.
Ta học cách từ bỏ, bởi vốn dĩ ta hiểu được điều mình thực sự mong muốn là gì.
Ta muốn được bên người, ta muốn có được trái tim của người mãi mãi, mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Nhưng điều ta thực sự mong muốn hơn cả là những hạnh phúc của người, những nụ cười của người.

Ta đã từng khao khát việc đem đến cho người hạnh phúc, chăm lo cho người, nấu cho người một bữa cơm ăn hay mua cho người viên thuốc mỗi khi ốm bệnh nhưng điều mà ta mong muốn người nhận được là những điều tốt đẹp hơn thế. Nên ta từ bỏ bởi vì ta biết sẽ có người mang đến cho người những điều tốt đẹp hơn những điều ta có thể mang đến được cho người.
Ta hiểu rằng chân lý của tình yêu chính là một sự hiến dâng chứ không phải là hưởng thụ.
Và việc từ bỏ đó cũng như là một sự hi sinh, một sự dâng hiến để con đường người được rảnh rang mà chậm bước.



Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta vẫn biết mình vụng về. Ta không biết cách bày tỏ và trao đi yêu thương.
Những gì ta nhận được là ngập tràn hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc ấy khi chạm đến tim người chỉ là một nỗi buồn tới mức ngao ngán.
Ta hiểu sự vụng về của ta, nên ta đành lặng im để người bước đi.
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta vụng về tới mức không hề biết cách cố gắng, không hề biết cách giữ lấy những yêu thương của mình.
Ta chỉ biết cho đi, cho đi một cách dại khờ ngu ngốc.
Điều ta mong muốn chỉ là người hiểu. Và rồi thì người đã hiểu... và người ra đi.

Ta phải chấp nhận và từ bỏ. Coi như đó là cách khôn khéo nhất để người có thể cười mỗi khi nghĩ đến ta. Ít nhất trong cuộc đời ta, ta đã làm được cho người một việc tốt đó là buông tay.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta đã chán nản.
Ta chán với việc vùi mình trong nỗi buồn bã để yêu thương, để đắm say trong một sự vô vọng.
Ta vẫn biết rằng người sẽ chẳng bao giờ trở lại, chẳng bao giờ đến bên ta, nắm lấy bàn tay ta mà gạt đi những giọt nước mắt.
Ta chán với những giọt nước mắt ướt gối mỗi đêm, ta chán với những cơn đau thắt ngực.
Và ta chán với việc viết những dòng tin nhắn chẳng bao giờ được gửi. Chán với việc chờ đợi, hi vọng vào những thứ chẳng có thật.
Ta chán với việc chờ đợi, tin vào lời hứa mà người đã hứa lúc còn chưa chia xa.

Lời hứa hẹn cỏn con đó chỉ với ta là quan trọng, còn với người cũng như nước bọt vội vã khô trên môi.
Ta vẫn hiểu rằng người không bao giờ thích hứa hẹn hay buông những lời ngọt ngào. Nhưng người đã hứa và rồi người vẫn thất hứa.
Ta đã muốn tin, ta đã muốn đợi vào dịp kỉ niệm ý nghĩa của chính mình, lời hứa kia người sẽ thực hiện. Nhưng ta đã chán với cái việc tin tưởng.
Ta đã chán tất cả, chán luôn cả tình yêu và chính mình.

Ta học cách từ bỏ bởi vì ta đã kiệt sức, không còn đủ sức để mong đợi và hi vọng nữa. Và bởi vì tất cả. Vì ta mong người được bình yên.

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Bảo mật thông tin cá nhân trên Google và Facebook - filvietnam.com

Bảo mật thông tin cá nhân trên Google và Facebook - filvietnam.com

Bảo mật thông tin cá nhân trên Google và Facebook
Khi thực hiện một truy vấn tìm kiếm trên Google hay sử dụng các mạng xã hội Facebook và LinkedIn, thông tin về sở thích, mối quan tâm của bạn sẽ bị thu thập lại để phục vụ cho các mạng quảng cáo, nhằm hiển thị quảng cáo phù hợp với nhu cầu của từng người. Không chỉ vậy, rất nhiều website khác cũng “nhúng” widget của một số mạng quảng cáo có khả năng thu thập thông tin người dùng.
Khi thực hiện một truy vấn tìm kiếm trên Google hay sử dụng các mạng xã hội Facebook và  LinkedIn, thông tin về sở thích, mối quan tâm của bạn sẽ bị thu thập lại để phục vụ cho các mạng quảng cáo, nhằm hiển thị quảng cáo phù hợp với nhu cầu của từng người. Không chỉ vậy, rất nhiều website khác cũng “nhúng” widget của một số mạng quảng cáo có khả năng thu thập thông tin người dùng.
 
Tiện ích AVG PrivacyFix sẽ giúp bạn kiểm soát được những mạng quảng cáo nào đang thu thập thông tin của mình, đồng thời thực hiện các thiết lập để chặn việc thu thập ấy, giúp bảo mật thông tin tốt hơn trên Internet.
 
AVG PrivacyFix tương thích với trình duyệt Google Chrome, Mozilla Firefox và cả hai nền tảng di động Android, iOS. Bạn truy cập vào trang www.avg.com/ww-en/privacyfix để tải về phiên bản ứng với loại trình duyệt và thiết bị đang dùng.
 
Bài viết minh hoạ với cách sử dụng AVG PrivacyFix trên Google Chrome. Sau khi cài đặt, bạn bấm biểu tượng và bấm ENABLE PRIVACYFIX ALERTS để kích hoạt chế độ hiển thị thông báo về tình hình thu thập thông tin của một website ngay trên biểu tượng vừa bấm. Cụ thể hơn, khi truy cập vào một website không có dấu hiệu thu thập thông tin người dùng, biểu tượng  có màu xanh lá. Ngược lại, nếu website đó có chèn các mạng quảng cáo thu thập thông tin, biểu tượng sẽ chuyển sang màu cam.
 
Khi đó, bạn bấm biểu tượng  để xem thống kê chi tiết. Số mạng quảng cáo đang được chèn trên website sẽ hiển thị tại dòng xx ad trackers found on this site. Bạn rê chuột vào từng biểu tượng phía dưới để xem đó là các mạng quảng cáo nào, rồi nhấn BLOCK nếu muốn chặn toàn bộ. Sau này, bạn chỉ cần bấm ALLOW để bật lại các quảng cáo đã chặn.
 
Để chỉnh lại các thiết lập giúp bảo mật thông tin cá nhân, bạn truy cập vào trang cấu hình tại địa chỉ https://privacyfix.com/start. Ở đây liệt kê những gợi ý giúp bạn bảo mật thông tin tốt hơn trên LinkedIn và Google. Tuỳ vào từng gợi ý, bạn bấm nút FIX bên cạnh để đến trang thiết lập và sửa lại. Với Google, AVG PrivacyFix gợi ý bạn nên tắt tính năng lưu lịch sử tìm kiếm trên Google Search và YouTube. Bạn nhấn FIX nếu muốn tắt tính năng lưu lịch sử.
 
Ngoài ra, còn có dòng Name and image may appear in ads gợi ý bạn cách tắt hoàn toàn tính năng cho phép Google lấy tên và ảnh đại diện của bạn hiển thị dưới một số quảng cáo nào đó (theo như chính sách mới được Google công bố gần đây).
 
Cuộn xuống dưới trang cấu hình, bạn sẽ thấy thêm mục Tracking và Websites. Trong đó, mục Tracking hiển thị danh sách các mạng quảng cáo có cài cookies vào máy người dùng để lấy thông tin (Tracking cookies are present), kèm theo hai tuỳ chọn cho bạn tắt toàn bộ các mạng quảng cáo trên mọi website (Ad tracking is not blocked) và tắt các widget của Facebook, Google (Facebook and Google widgets are not blocked). Mục Websites hiển thị các website có khả năng lấy địa chỉ email và một vài thông tin cá nhân của bạn cung cấp cho các mạng quảng cáo.
 
Bạn bấm FIX tại tất cả các mục để tăng cao tính bảo mật, và cũng để chặn quảng cáo gây rối mắt trên các website.
 
Ngoài ra, để kiểm tra độ bảo mật thông tin cá nhân trên Facebook, bạn bấm nút LOG IN dưới trường Facebook ở đầu trang để đăng nhập tài khoản Facebook của mình, rồi bấm Okay vài lần ở các hộp thoại hiện ra. Sau đó, AVG PrivacyFix sẽ tiến hành quét qua toàn bộ toàn các thiết lập của bạn trên Facebook để gợi ý những thiết lập giúp bảo mật thông tin tuyệt đối.
 
Bạn nhấn FIX để thiết lập lại theo như gợi ý. Các gợi ý yêu cầu nên bật chế độ xem trước đối với những bài đăng, hình ảnh do người khác tag bạn vào, tắt tính năng hiển thị thông tin Facebook trên Google để tránh bị tìm thấy,… 
 
 
Sưu tầm bởi filvietnam.com

NỘI TÔI

Từ khi vắng bóng ông nội,căn nhà như lạnh lẽo, cô quạnh hơn,chỉ thấy mái tóc bạc phơ màu mây trắng đang tựa cửa kiếm tìm một thứ gì đó với đôi mắt buồn.Đôi mắt ấy chợt mỉm cười rồi tự nhiên lòa đi trong dòng lệ lăn dài trên má.Chắc chắn rằng đôi mắt ấy,mái toác bạc ấy đang cố tìm kiếm một thứ gì đó vô hình trong không trung.Chợt nhận ra điều ấy là ko thể,đôi mắt đã mờ ấy nhớ đến đôi mắt ngây thơ trong sáng cùng mái tóc dài đen mượt của cô cháu gái đang học ở thành phố mà bà nghe kể là xa và khác quê nhiều lắm.Cháu gái bà năm nay đã hai mươi tuổi cả tuổi mụ,đã ra dáng con gái trông duyên dáng lắm. Người ta bảo cháu được nết giống bà nội rất ngoan ngoãn và tốt bụng nữa.Cũng lâu rồi,khoảng một tháng gì đó,cháu gái không về thăm bà nội,cũng có nghĩa là một tháng nay, mà hai năm nay rồi kể từ ngày cháu đi học đại học,bà vẫn lặng lẽ sống trong ngôi nhà thênh thang ấy.Chợt nghe tin cháu về ngoài đầu làng, bóng dáng hiền từ,bà bước nhanh qua cánh đồng đón cháu về nhà. “Bà ơi,cháu về thăm bà,cháu đang đi học chưa kiếm được tiền,cháu mới được nhận học bổng, cũng đủ tiền học phí kì này,còn lại đây,cháu mua tặng bà chiếc áo len mới,mùa đông sắp đến rồi bà ạ”. Trong xúc động cùng với nỗi niềm thương cháu,bà âu yếm vuốt tóc cháu mà bảo, “con để tiền mua sách vở,bà ở nhà đâu cần quần áo mới đâu con.”. Hai chiếc áo len bà Năm cho đã bạc màu lắm rồi,bà còn đính thêm nhiều đường chỉ,mũi kim,con biết mà Nội.Con đã có ý định ấy từ lâu,nhưng hôm nay con mới làm được. Quấn quýt bên bà,con thủ thỉ với bà “sau này ra trường rồi,đi làm,có tiền con sẽ mua cho bà áo nhung,dép nhung và nhiều đồ ở thành phố đem về cho bà,bà nhé! Con thương bà nhiều lắm”. “Bà chỉ mong sao trời thương cho bà được sống khỏe mạnh để lo cho cháu gái bà,được chứng kiến cháu bà sau này ra sao là bà vui lắm rồi,con ạ. Chẳng may trời không thương,đón bà đi về với ông nội con sớm thì con biết làm sao”. Bà rưng rưng nước mắt nhưng cố ngăn không để ứa ra khỏi đôi mắt đã lòa nhòa đi vì sương gió cuộc đời.
Trời đã đứng bóng, hai bà con chợp tới nhà.Bữa cơm chỉ có rau muống luộc,bát tương bà tự ngả.Lát sau bà mang ra một bát thịt gà bảo con ăn nhiều đi. Bà cứ gắp mãi thịt cho con lại bảo ở thành phố làm gì có gà quê mà ăn.Con gắp cho bà,bà bảo không phải gắp cho bà,rồi lại gắp ra,bà bảo con ở nhà bà ăn suốt chỉ có con đi học là thiệt thòi hơn thôi. Nhưng bà ơi làm sao con tin được chứ.Mỗi năm bà nuôi được mấy đàn gà,bà chăm sóc chúng cẩn thận, tỉ mỉ, từng li từng tí, chỉ mong chúng mau lớn, không dây không dịch, rồi bà lại mang bán cho con tiền đi học mà. Bà ơi, làm sao mà con lại không biết được rằng bữa cơm nào bà cũng chỉ có bát rau luộc, bát tương với cá khô chứ. Con biết bà thương con ở thành phố sống vất vả nên khi con về thăm bà bà lại bớt con gà thịt cho con ăn, hay thỉnh thoàng là tí thịt lợn… Bà ơi, không cần phải thế đâu bà,bà thương con,con rất hiểu. Vì khi con về tới nhà mọi thứ đã xong xuôi nếu không thì …con đã…Con thương bà nhiều lắm, bà cả đời vì con mà vất vả tảo tần, nhịn ăn nhịn mặc ngay cả khi ở cái tuổi này-cái tuổi mà lẽ ra người ta được nghỉ ngơi,không lo lắng đến lẽ đời.
Thế là sắp một giờ chiều rồi, con thấy bà lại cầm chiếc nón lá cùng cái liềm ra đồng “ Bà ơi,hôm nay còn một ít bà ở nhà trông lúa kẻo gà nhà hàng xóm sang ăn hết lúa, bà cũng nghỉ ngơi chút đi ạ, một mình con đi là được rồi”. “Thôi con ở nhà đi,bà đi cho con ạ.Con mới đi xe buýt về, con ở nhà coi thóc cho bà,bà đi một tí bà về”. Năn nỉ mãi,bà cũng đành ở nhà. “Bà ơi, bà cất giúp cháu chiếc nhẫn này với bà,đây là chiếc nhẫn chị Nastya tặng cháu trước về nước,bà cất cẩn thận cho cháu bà nhé. Cháu đi gặt đây.Lát nữa cháu về bà ạ”.
Vui vẻ đi gặt lúa vì đã đỡ đần bà được phần nào, mặt trời chưa lặn cháu đã gánh lúa về nhà. Nhìn mặt cháu đỏ căng,người ướt đẫm mồ hôi,bà lại thương cháu,lẩm nhẩm một câu “Giá mà…”.Khuôn mặt bà như nặng nề hơn,cái giá mà ấy đối với bà thật lớn lao và cũng đầy tuyệt vọng.Cháu hiểu được lòng bà, hiểu được những giọt nước mắt đang trực ứa ra.Bà vẫn ước ao,cố gắng cho cháu được bằng chúng bằng bạn. Bà bảo bà thương cháu hai năm nay đi học đại học vẫn hai bộ quần áo ấy mà chẳng bao giờ đòi hỏi bà. Đạp xe đi học nhiều cũng đã sờn hết hai bên đùi.Đi học cũng chỉ rau muối bình thường.Bà cũng bảo bà hạnh phúc vì cháu biết cảm thông cùng bà,ngoan ngoãn,chăm chỉ,biết lo liệu sắp xếp công việc giúp bà…Đối với bà,cháu là tất cả và đối với cháu bà cũng là tất cả bà ơi!!!



Trời cũng đã sẩm tối,rơm lúa đã được làm sạch sẽ,hai bà cháu lại quây quần bên mâm cơm tối, bát cà ghém,đĩa rau luộc với bát tương.Nghe sao ấm áp quá!Cháu ước gì ngày nào cũng được ăn cơm cùng bà như thế này.Ăn cơm xong đâu đấy, chợt nhớ tới chiếc nhẫn, “Bà ơi,bà đưa cho cháu xin chiếc nhẫn ban chiều ạ”. “Lúc cháu đưa,bà vẫn cầm ở tay, bây giờ đâu nhỉ?”, bà bối rối. Cháu cứ nằng nặc mãi vì tưởng bà chỉ đùa cháu thôi. Bà tìm mãi trong đống lúa,đống rơm nhưng chẳng thấy đâu…Dù rất buồn nhưng cháu cố gượng cười bảo bà,thôi không sao đâu bà ạ.Biết cháu buồn lắm,bà càng áy náy hơn.Loanh quanh đấy,mà một lúc sau cháu không thấy bà đâu nữa.Chờ một lúc lâu cũng không thấy, cháu đi tìm xem bà đâu.Hóa ra,bà đã cầm đèn dầu ra đường chỗ lúc chiều bà phơi rơm để tìm. Bà sợ ai đi qua người ta nhìn thấy sẽ nhặt mất nên đi tìm cả lúc khuya thế này. Nhưng tìm mãi chẳng thấy,hai bà cháu dắt nhau về…Đêm hôm ấy,bà trằn trọc mãi không ngủ,cứ quay đi quay lại,chắc bà đang cố gắng để tìm lại chiếc nhẫn. Tối ngủ nằm bên cạnh bà,cháu cứ muốn như thế này mãi, nghĩ lại thấy buồn, trưa mai cháu lại ra thành phố học rồi. “Lần này chắn phải hai tháng cháu mới về thăm bà được,bà ạ vì cháu học cả thứ bảy nữa”,áp mặt vào lưng bà mà nói.Chắc bà buồn lắm vì cháu đi học,bà lại lặng lẽ trong căn nhà này.Bà vẫn bảo cháu “Con cứ đi học đi,cố gắng học giỏi con nhé,không phải lo cho bà đâu bà vẫn còn khỏe lắm con ạ,mà xung quanh còn có hàng xóm láng giềng.Con đi học nhớ tập trung học hành,đừng có lo lắng cho bà mà ảnh hưởng đến học tập con ạ.” Bà chỉ nói thế thôi,con biết trong bà tràn ngập sự cô đơn cả tủi thân nữa dù cho tình yêu thương của con dành cho bà có lớn đến đâu…
Thấp thoáng vậy là gần hai ngày cũng đã trôi qua,bà tiễn con ra bến xe buýt,đưa cho con một triệu đồng bà dành dụm được đi học.Cái nắng mùa hè chói chang quá,thương con vất vả lần nào về cũng đi xe buýt, bà lục lọi mấy túi áo nữa mong tìm được mấy đồng tiền lẻ cho con thêm mà đi xe khách,khỏi phải chen chúc nhau. “Cầm lấy này con,con đi xe khách đi con ạ,hôm nay xe buýt đông lắm,con không chen được đâu.”, “Bà cầm lấy đi bà ạ,con không có sao đâu,con đi mãi quen rồi.Bà cầm về mua thức ăn bà ạ.Số tiền dành dụm được bà đã đưa hết cho con rồi còn đâu.Bà cũng về đi kẻo nắng.Con đi đây.Bà ở nhà giữ gìn sức khỏe bà nhé”. “Con đi nhé con!”,bà vẫy tay chào con,rồi quay lưng đi.Xe buýt sắp qua khỏi lũy tre đầu làng,bà quay lại nhìn xem con đã đi chưa.Con thấy bà đưa tay lên,con biết bà lau nước mắt,con biết bà thương con.Bà thương mỗi lần con về thăm bà là một lần khổ sở,bà nghĩ thế,bốn chuyến xe buýt,trên một trăm cây số-quãng đường không phải là ngắn.Nhưng bà ơi,với con,bà là tất cả cuộc đời con,dù nghèo dù khổ nhưng con vô cùng hạnh phúc khi được sống trong vòng tay yêu thương của bà,con rất cảm ơn cuộc đời bà ạ.Bà ơi,một mùa đông nữa lại sang.bà thêm một tuổi nữa,sức khỏe cũng yếu đi một phần.Bà sống một mình trong căn nhà ấy,bà lạnh và cô đơn đến thế nào?Con hiểu và thương bà vô cùng.Chính tình yêu thương của bà dành cho con đã tiếp thêm nghị lực và sức mạnh cho bà như thế nào,con hiểu điều đó.Con bảo hai tháng nữa con mới về thăm bà được,bà bảo con ở lại học hành,mà về cũng tốn tiền nữa.Nhưng con biết bà chỉ nói thế thôi bởi bà không muốn con phải lo lắng cho bà, chứ trong bà tràn ngập nỗi cô đơn và lạnh giá vô cùng. Thương bà,con bảo bà, con không đi học nữa,con ở nhà chăm sóc bà,an ủi bà tuổi già,bà cũng không phải vất vả lo cho con học hành.Rồi sau này,con lấy chồng quanh xóm,tiện chăm sóc cho bà.Bà mắng con một trận rồi lại bảo con đầy yêu thương,bà không muốn sau này con phải khổ…
Đối với con,tình yêu thương của bà quá lớn và vô tận.Bóng dáng nhỏ bé giữa cánh đồng lúa,nắng chói chang càng khiến bà nhỏ bé,tảo tần hơn trước cuộc đời,càng làm cho con cố gắng hơn, yêu và ngưỡng mộ bà hơn…Chỉ muốn nói con yêu bà nhiều lắm,bà hãy sống lâu,sống khỏe để con được sống bên bà và chăm sóc bà,bà nhé!!!
P/S: Hãy trân trọng những gì mình có ngay từ khi nó còn tồn tại và hãy đối xử tốt với những người xung quanh nhiều như có thể.Đó là thông điệp mà tác phẩm này muốn gửi đến các bạn.Chúc các bạn hạnh phúc và thành công!!!
 -N.H-

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Riêng một góc trời...♥

Giữ cho riêng mình một giọng nói, một nụ cười, một ánh mắt, để bạn là chính bạn chứ không phải là bản sao phong cách của người khác, để mọi người nhận ra bạn từ rất xa, trong biển người nhạt nhòa, để bạn trở lên đặc biệt hơn so với phần còn lại của thế giới.



Giữ cho mình một tình yêu. Bạn có thể thích nhiều người, nhưng hãy chắc chắn bạn có một người để yêu thực sự. Đó là một nửa của cuộc đời.

Giữ cho mình một người bạn thân. Không cần biết số lượng bạn bè của bạn là bao nhiêu, nhưng hãy tìm cho mình một người tri âm tri kỷ - người sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn, lắng nghe bạn, ở bên bạn bất cứ khi nào bạn cần.

Giữ cho mình một bí mật. Bạn có thể san sẻ mọi chuyện của bản thân nhưng đừng bao giờ nói hết. Chia sẻ thật nhiều nhưng phải giữ lại một chút để người khác có cơ hội khám phá bạn, để bạn không phải là người quá dễ dãi trước cuộc sống xô bồ này.

Giữ cho mình một chút yếu đuối. Vì không có ai hoàn toàn mạnh mẽ cả. Bạn có quyền than thở, có quyền khóc. Thả lỏng bản thân một chút sẽ giúp bạn nhẹ lòng, hơn là lúc nào cũng gồng mình lên chỉ để chứng tỏ với người khác rằng “tôi rất ổn”, rằng “tôi luôn mạnh mẽ” mà thực chất bạn đang rất mệt mỏi.



Giữ cho mình một kỷ niệm buồn. Ký ức đẹp chỉ làm cho bạn vui, còn khí ức buồn sẽ khiến bạn hoặc là bật cười hoặc là bật khóc, và mang đến cho bạn nhiều bài học quý giá.

Giữ cho mình một chút ích kỷ để không sẻ chia tình yêu cùng ai, để nói không với những lời nhờ vả xấu xí, để không cho đi những thứ vốn dĩ chỉ thuộc về bạn.

Giữ cho mình những giây phút tĩnh tâm mỗi ngày, để suy ngẫm về cuộc sống, xem xét lại những việc đã làm trong ngày và vạch kế hoạch cho những việc phải làm ngày hôm sau.

Giữ cho mình những mẩu tin nhắn và những cuộc điện thoại mỗi tuần. Hãy đảm bảo bạn luôn quan tâm và được quan tâm. Cuộc sống có bận rộn đến cỡ nào thì bạn cũng không được thờ ơ, lãng quên tình cảm.

Và…

Giữ cho riêng mình một giọng nói, một nụ cười, một ánh mắt, để bạn là chính bạn chứ không phải là bản sao phong cách của người khác, để mọi người nhận ra bạn từ rất xa, trong biển người nhạt nhòa, để bạn trở lên đặc biệt hơn so với phần còn lại của thế giới.



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Monday, May 19, 2014

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy ta có thêm ngày nữa để yêu thương ♥

Có một bờ vai đơn giản chỉ là một bờ vai của ai đó rất bình thường, nhưng nhờ nó mà ta biết được : khi yếu mềm mình cần lắm sự chở che . . . Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự, và vì bên họ còn có một tình yêu


Cảm ơn anh đã học và làm việc thật say mê, để em được tiếp thêm động lực mạnh mẽ, không dám lười biếng...

Cảm ơn anh đã hoạt động xã hội rất nhiệt tình, để em được bùng lên một ngọn lửa của tình nguyện...

Cảm ơn anh đã sống cho những gì mơ ước, để em mạnh dạn đi tìm ý nghĩa cuộc đời mình...

Cảm ơn anh đã chấp nhận điểm yếu của em, để em có thêm mạnh mẽ giữa cuộc đời này...



Cảm ơn anh không ghen khi em “bị hấp dẫn” bởi những chàng trai khác, để em cảm thấy mình thực sự đã được anh tin tưởng...

Cảm ơn anh đã không tặng quà em vào các ngày lễ, để em hiểu rằng anh luôn trân trọng em từng ngày...

Cảm ơn anh đã không đến chúc mừng sinh nhật em, để em nhận ra hạnh phúc hay khổ đau là do cách nhìn của mỗi người về cuộc sống...

Cảm ơn anh đã im lặng khi nghe em kể rắc rối, để em nhận ra mình phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình...

Cảm ơn anh đã không trả lời tin nhắn đêm khuya, để em hiểu mình phải yêu quý bản thân mình trước tiên...

Cảm ơn anh đã không đi chơi cuối tuần với em, để em nhận ra gia đình và bạn bè luôn đợi em để cùng được yêu thương...

Cảm ơn anh đã buông tay em...
                                                 ... để em nhận ra mình phải làm gì khi đời chao đảo...

Cảm ơn anh vì đã tìm ra em giữa dòng người trong cuộc đời này và yêu thương em chân tình nhất cho đến khi kết thúc.


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Em vẫn còn yêu anh

Có người từng nói với em : Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả  đời để quên một người....



Bởi lẽ là người thay thế, em sẽ chẳng dám yêu cầu điều gì đâu anh và anh cũng không cần phải yêu em đâu.

Nếu một ngày, anh và cô ấy không thể tiếp tục đi trên cùng một con đường, em chấp nhận làm người thay thế, thay thế cô ấy yêu anh và dặn lòng mình sẽ trao anh những yêu thương rất thật.

… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ cần anh dành một chút thời gian mỗi ngày, chỉ một chút thôi, nhắn tin cho em mỗi sáng sáng thức dậy và một tin nhắn chúc em ngủ ngon mỗi tối, được không anh?

… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ cần những lúc anh thấy buồn hay cô đơn, cho em được bên anh, thật gần, em sẽ chẳng an ủi hay làm trò cho anh vui, sẽ chỉ im lặng ngồi cạnh anh thôi và chẳng phiền gì anh đâu anh à…



… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ cần cho em được đứng thật lâu trước cửa nhà anh, cho dù anh có không muốn gặp em cũng chẳng sao cả.

… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ cần cho em được quan tâm anh mỗi ngày, được tự tay làm cho anh hộp cơm, cho dù nó chẳng ngon lành gì hay thậm chí nhìn trông rất lộn xộn, chỉ cần anh nhận nó và mỉm cười.

… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ mong được bên anh những chiều lộng gió, chỉ ngồi cạnh bên ngắm nhìn anh thật lâu mà chẳng cần phải nói gì cả,

… Không cần phải ngó ngàng gì em đâu anh nếu em cứ kè kè theo anh đi nhà sách hay theo anh đi dạo khắp các con phố.

... Không cần phải quan tâm gì em đâu anh, nếu em có đang buồn hay đang khóc, chỉ cần nhìn em và mỉm cười, rồi sau đó anh có quay lưng đi cũng được anh à.

… Không cần phải bận tâm gì em nếu cô ấy có ý định muốn quay lại với anh, hãy làm theo những gì con tim anh mách bảo, cho dù anh có quyết định thế nào, cũng chỉ cần anh cho phép em bên anh, quan tâm anh với tư cách là một-người-bạn.



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ