Sunday, May 18, 2014

Rồi thời gian trôi cũng sẽ hết buồn thôi ...!!!



Rồi thì “tôi” cũng sẽ “quên”… “Quên” trong cái ý của tôi không phải là quên hẳn đi mà là chấp nhận, là buông tay
Tình yêu không phải cứ ràng buộc nhau, phải sống trọn vẹn hạnh phúc bên nhau trọn đời cùng nhau viết rõ một chữ “Tình” mới là yêu
Tình yêu lớn hơn thế, nó có rất nhiều khía cạnh. Tình yêu cần luôn cả sự đơn  phương, vị tha, mỉm cười với những đớn đau Thực sự trong tình cảm làm sao nói được là đúng hay sai, là thật hay giả mà chỉ là yêu hay không. Nghĩ xem mối tình đầu mấy ai thành được với nhau, hay rồi cũng dang dở chia lìa. Chẳng lẽ cứ ôm ấp hoài hình bóng người khác mà buông rơi cuộc đời mình, chôn chặt mối lương duyên đơn phương đang gõ cửa ngoài kia. Đớn đau luôn đem lại những cảm xúc cùng cực nhưng hạnh phúc còn tuyệt vời hơn, hãy mở bàn tay ra và nắm lấy hơi ấm từ ai đó
Cười vui vẻ và yêu thương chân thành, để cho một lần ta tỉnh giấc mộng hoang, nhìn lại quãng đường dài đã từng bước, rẽ sang một ngõ mới mang tên “Rồi thì người ta cũng quên nhau”
Nhưng nếu thực sự không quên được, là mối tình đã định từ kiếp trước, là sự chia cách trong nghịch cảnh, quên mãi không được, dằn vặt đau khổ đến tận cùng
Đời người mà, mọi thứ làm sao như mình mong muốn
Tình cảm phải xuất phát từ hai phía, nếu chỉ từ một người thì chỉ đem lại đau khổ cho mình và ngại ngùng cho người kia

Nếu là đơn phương, hãy để tấm chân tình này rơi vào hư vô im lặng, đối phương mãi mãi không bao giờ biết
Chí ít để cho người đó biết rằng, không là tình nhân cũng là bạn. Nếu chọn con đường này, hẳn phải có trái tim kiên định, tập sống với đớn đau và giả tạo. Nhưng ông trời sẽ nhìn thấy, sẽ có một ngày chữ “thương” này sánh đôi với chữ “yêu”, chỉ mong tâm hồn không lỡ nhịp mà đồng điệu hát khúc ca yêu thương khác. Như mọi chuyện xưa vẫn thế, rồi thì người ta cũng quên nhau
Bao lâu là đủ để cho hoài niệm xưa “quên” vào dĩ vãng. Có lẽ là tức thì, một khoảng, rất lâu hay thậm chí là không bao giờ. Yêu thương hay hạnh phúc thường không khắc ghi sâu đậm bằng trái đắng thương đau, người làm cho ta cười sẽ không làm ta nhớ bằng người làm ta khóc
Còn người làm ta khóc và cười cùng một lúc thì ta nhớ mãi cả một đời, muốn quên cũng không được. Và chúng ta không cần và không phải “quên nhau” đâu, mà chúng ta chỉ nên cho nhau thêm một lựa chọn, một cơ hội
Đời người còn dài, bước đúng hay bước sai có lẽ đến lúc nhắm mắt xuôi tay chưa chắc nhận ra được, huống hồ là chuyện tình cảm thì càng khó nói hơn
Người đến sau có thể là người chúng ta chờ đợi suốt kiếp
Đừng quá vội mà nắm lấy tay ai đó, hay cũng đừng hờ hững quá mà khoanh tay trước ai đó
Mọi thứ đến thì cũng sẽ đến, chỉ cần là của nhau thì chắc hẳn là của nhau. Không là của nhau thì cũng gửi cho nhau một mảnh trái tim mình
Tình trong biển tình, tình nào cũng là tình
Quên đi làm sao đành Nhưng rồi, Rồi thì người ta cũng quên nhau, nhưng cần bao lâu hỡi…........?

 :) :)

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Saturday, May 17, 2014

Cho là nhận ♥

Cuộc sống đầy những bất công nhưng nhân quả luôn công bằng.
Cho đi để nhận lại, cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng với bất kỳ ai.

Chúng ta thường suy nghĩ trước khi làm một điều gì đó phải có lợi cho bản thân, sau đó mới cân nhắc quyết định có nên làm hay không.

Nhưng sẽ thật tẻ nhạt nếu như chúng ta chỉ nghĩ cho riêng mình, trước khi muốn nhận được một điều gì tốt đẹp, chúng ta phải học cách cho đi.

Một câu chuyện dạy ta cách cho và nhận
Một người đàn ông bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Ông mệt lả và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kì cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát.

Đi mãi đi mãi, đến khi đôi chân của ông đã sưng lên nhức nhối, ông thấy 1 căn lều: cũ, rách nát, không cửa sổ.

Ông nhìn quanh căn lều và thấy ở 1 góc tối, có 1 cái máy bơm nước cũ và rỉ sét. Tất cả trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm nước, người đàn ông vội vã bước tới, vịn chặt vào tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có 1 giọt nước nào chảy ra cả.

Thất vọng, người đàn ông lại nhìn quanh căn lều. Lúc này, ông mới để ý thấy 1 cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, ông đọc được dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng cách lấy viên đá cào lên: “Hãy đổ hết nuớc trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy lại vào chiếc bình này”.



Người đàn ông bật cái nắp bình ra, và đúng thật, trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, người đàn ông rơi vào 1 tình thế bấp bênh. Nếu ông uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn ông có thể sống sót. Nhưng nếu ông đổ hết nước vào cái bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất – rất nhiều nước.

Ông cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn: nên mạo hiểm rót nườc vào máy bơm để có nguồn nước trong lành hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không……

Nhưng rồi cuối cùng, ông cũng quyết định rót hết nước váo cái máy bơm. Rồi ông tiếp tục nhấn mạnh cái cần của máy bơm, một lần, hai lần ….chẳng có gì xảy ra cả!Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, ông sẽ không còn một nguồn hy vọng nào nữa, nên người đàn ông kiên trì bơm lên xuống, lần nữa, lần nữa …. nước mát và trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Người đàn ông vội vã hứng nước vào bình và uống.

Rồi ông hứng đầy bình, dành cho người nào đó có thể không may mắn bị lạc đưòng như ông và sẽ đến đây. Ông đậy nắp bình, rồi viết thêm 1 câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình: “Hãy làm theo chỉ dẫn. Bạn phải cho trước khi bạn có thể nhận.”

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ


Vươn lên trong đời


Từ khi sinh ra, tôi đã có đôi mắt không bình thường như những người khác. Chúng lệch nhau và không cùng nhìn về một hướng. Tôi không thể nhìn thấy xung quanh một cách bình thường.

Khi biết bò, tôi luôn va đầu vào tường hoặc chân bàn, cạnh ghế. Đến khi biết đi lẫm chẫm, mọi việc còn tồi tệ hơn khi tôi cứ lọang chọang như kẻ say. Ngày nào người tôi cũng có những vết tím bầm do va vấp.
Một ngày kia, mẹ dẫn tôi đến cửa hàng nhạc cụ trên phố, tình cờ tôi chạm tay vào một cây đàn dương cầm, vài phím đàn dưới tay tôi vang lên. Một cảm xúc rất lạ dâng lên trong tôi. Từ đó, tôi bắt đầu say mê học đàn dương cầm. Các nốt đen, nốt trắng trên những bản nhạc làm tôi thích thú, say mê. Chẳng bao lâu, tôi đã có thể chơi được những bản nhạc cổ điển mà mẹ yêu thích. Đối với tôi lúc ấy, hạnh phúc là được đắm chìm trong những âm thanh tuyệt diệu của tiếng đàn dương cầm. Và trong tim của cậu bé mười tuổi như tôi, cây đàn dương cầm trở thành một vật không thể xa rời.

Rồi một tai nạn đột nhiên xãy đến. Hôm ấy, tôi ra vườn chơi và mãi mê nhặt xác những chú ve ở đó, không để ý đám mây đen kịt giăng ngang bầu trời. Khi cơn mưa bắt đầu ập xuống, tôi mới luống cuống chạy vào nhà. Đôi chân loạng choạng của tôi đã vấp phải gốc cây gần đó. Ầm ! Tôi chẳng nhớ gì ngoài một cơn đau không thể tả ở mắt, chạy lan đến đầu làm tôi ngất lịm. Một màu tối đen bao trùm.

Tôi được chuyển tới bệnh viện và ra về với hai miếng băng trên mắt. Nghĩ đến buổi biểu diễn âm nhạc đầu tiên tôi được mời tham gia ở trường, tôi òa khóc.

Thấy tôi chán nản, mẹ quyết tâm bắt tôi phải biểu diễn trong chương trình đó. Tôi tuyệt vọng la lên :
- Mẹ không hiểu à, con không thể làm được vì không thể nhìn bản nhạc và phím đàn. Con phải làm sao đây ?
- Con chỉ việc đàn như trước giờ con đã từng làm. – Mẹ trả lời đơn giản.
- Mẹ không thể hiểu được đâu. Con không làm được ! – Tôi cay đắng nói trong nước mắt – Con không nhìn được mà !

Mẹ ngồi xuống cương quyết :
- Con không cần nhìn. Con đã chơi bản nhạc ấy cả ngàn lần rồi ! – Và mẹ đặt tay lên ngực tôi – Con hãy tin vào bản thân mình. âm nhạc ở ngay trong tim con. hãy để mọi người biết điều đó !

Tôi lặng thinh không nói gì, hai tay mò mẫm cây đàn thân quen.Chợt có một điều gì đó dâng lên trong lòng tôi – một cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm.
Tối hôm đó, cô giáo dắt tay tôi bước lên sân khấu, tay tôi run lên vì hồi hộp. nhưng khi tôi chạm vào những phím đàn thì kỳ diệu thay, mọi lo âu biến mất. Âm nhạc như tuôn trào từ trong tim tôi. Chưa bao giờ tôi chơi hay như đêm đó.

Sau buổi biểu diễn. mọi người vây quanh tôi chúc mừng. Mẹ ôm chặt tôi trong nổi vui sướng, hạnh phúc. Bàn tay ấm áp của cô giáo nắm lấy tay tôi. Một người bạn đến bên tai tôi thì thầm :
- Làm sao cậu có thể chơi hay đến thế khi cậu không thể nhìn thấy gì chứ ?

Tôi mỉm cười :Cậu có tin là tớ còn có một đôi mắt khác nữa không ?

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ,nên dặn lòng cố nhớ để mà quên?

Học cách lắng nghe lời nói của trái tim. Cuộc sống là một hành trình đòi hỏi ...




Lúc anh nói “Mình chia tay đi!”, cả thế giới trong em như đổ xuống ngay trước mắt. Cảm giác trái tim quặn lên từng cơn, nước mắt muốn trào ra nhưng nghẹn đắng, bờ môi khô khốc không thốt nổi một câu… Cái cảm giác đó đến bây giờ em vẫn còn nhớ.

Đã bao lâu trôi qua rồi hả anh?

Người ta nói, những kẻ yêu nhau khi chia tay, ngày đầu tiên, người kia là tất cả, ngày thứ hai, nỗi nhớ vơi đi một nửa, ngày thứ ba lại chỉ còn một nửa, và cứ như thế, nhưng kết quả của phép chia hai ấy chẳng bao giờ bằng không. Cho nên, mãi mãi, những dấu yêu còn sót lại cũng chẳng bao giờ cạn khô. 

Thế mà, em vẫn muốn học cách tìm quên…

Nếu ngày đấy gió không mang anh đi

Có lẽ giờ này, anh đã ở cạnh em, mãi mãi…

Những cái nắm tay, những yêu thương vụng dại. 

Em sẽ gói kĩ, chỉ riêng mình còn biết đến mà thôi...

Có những quãng đời, kí ức đặt thành tên

Có những con đường, đưa mình thành thương nhớ

Có những yêu thương gần như hơi thở


Vậy mà giờ này, hạnh phúc ở nơi đâu?
Em sẽ nhớ những gì không đáng để quên.

Và học quên những điều không cần phải nhớ. 

Khi cuộc tình chúng mình còn dang dở

Khi em vô tình để lạc mất tay anh…

Dẫu biết trước yêu thương thật quá mong manh…

Chỉ biết trách mình, sao “lỡ” yêu nhiều đến thế

Đặt bàn tay lên tim và tự biết mình không thể

Yêu một người, không dễ quên được đâu…

Em đã biết thế nào là nhớ, là thương, là khóc, là sầu

Là đợi, là chờ, là mong, là ngóng…

Biết thất vọng để rồi lại hi vọng

Biết đặt cược niềm tin rồi lại đánh mất niềm tin

Em còn biết cảm giác khi ai đó bị tổn thương

Hiểu thấu nỗi đau khi có người bị từ bỏ

Biết những lặng im giữa câu yêu còn bỏ ngỏ

Biết cả dại khờ khi đợi chờ mãi một người

... Chẳng còn yêu.

Anh à...

Em còn sợ cả những nỗi cô đơn, sợ những đêm thâu không còn ai bầu bạn.

Sợ rằng trái tim mình, đang nứt rạn... Những ngày không anh.

Người ta nói “nhớ để mà quên, quên rồi để nhớ”. Mà sao em thấy mình cứ loay hoay mãi từng hơi thở. Có bao giờ, em quên được đâu anh?

“Những kẻ xa lạ yêu nhau, rồi những kẻ yêu nhau dần trở nên xa lạ”.


Bây giờ, em chỉ muốn kẻ xa lạ đó, thành một người em quen! 





JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Friday, May 16, 2014

Cảm ơn anh đã buông tay em...♥

 Ai đó đã từng nói một câu nói rất hay:
"Cảm ơn người vì đã không yêu ta, để ta dành dụm đủ đầy yêu thương cho một người đến sau xứng đáng.
Và người ấy, chắc hẳn cũng sẽ cảm ơn người vì đã bỏ lại ta giữa cơn mưa sũng nước, để người ấy kịp đến và cùng ta đi qua trọn vẹn những ngày bão giông nhưng chắc chắn sẽ có cầu vồng..." lúc này em cảm thấy câu nói đó tuyệt vời hơn bao giờ hết.

Take Me To Your Heart-MLTR

Cảm ơn anh vì đã bên em trong những ngày nắng, ngày mưa và ra đi khi trái tim em đã mạnh mẽ hơn vì yêu anh.

Cảm ơn anh đã học và làm việc thật say mê, để em được tiếp thêm động lực mạnh mẽ, không dám lười biếng...

Cảm ơn anh đã hoạt động xã hội rất nhiệt tình, để em được bùng lên một ngọn lửa của tình nguyện...

Cảm ơn anh đã sống cho những gì mơ ước, để em mạnh dạn đi tìm ý nghĩa cuộc đời mình...

Cảm ơn anh đã chấp nhận điểm yếu của em, để em có thêm mạnh mẽ giữa cuộc đời này...



Cảm ơn anh không ghen khi em “bị hấp dẫn” bởi những chàng trai khác, để em cảm thấy mình thực sự đã được anh tin tưởng...

Cảm ơn anh đã không tặng quà em vào các ngày lễ, để em hiểu rằng anh luôn trân trọng em từng ngày...

Cảm ơn anh đã không đến chúc mừng sinh nhật em, để em nhận ra hạnh phúc hay khổ đau là do cách nhìn của mỗi người về cuộc sống...

Cảm ơn anh đã im lặng khi nghe em kể rắc rối, để em nhận ra mình phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình...

Cảm ơn anh đã không trả lời tin nhắn đêm khuya, để em hiểu mình phải yêu quý bản thân mình trước tiên...

Cảm ơn anh đã không đi chơi cuối tuần với em, để em nhận ra gia đình và bạn bè luôn đợi em để cùng được yêu thương...

Cảm ơn anh đã buông tay em...
                                                 ... để em nhận ra mình phải làm gì khi đời chao đảo...

Cảm ơn anh vì đã tìm ra em giữa dòng người trong cuộc đời này và yêu thương em chân tình nhất cho đến khi kết thúc.

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ