Tuesday, May 13, 2014

Trở về tuổi thơ !


Bố Mẹ à
Con yêu Bố Mẹ nhiều lắm,con thương Bố Mẹ. Nhưng chưa 1 lần con có thể nói ra điều ấy với Bố Mẹ.
Ngày con còn nhỏ Bố phải đi công tác xa nhà, mỗi lần Bố về thăm nhà Bố lại mua thật nhiều quần áo đẹp và đồ dùng học tập cho con. Bố đèo con đi ăn sáng bằng chiếc xe đạp mini Nhật mà Bố phải ra tận tp Hải Phòng để mua về. Ngày ấy đi đâu Bố cung cho con đi cùng. Với con Bố lúc nào cũng là 1 người cha hoàn hảo. Ngày mà bạn bè con phải đi bộ đi học thì con đã có chiếc xe đạp nhỏ xíu xinh xinh màu đỏ,con còn nhớ như in về cái ngày đầu tiên con đi học bằng xe đạp ấy,tất cả mọi người trong trường nhìn con đầy ngưỡng mộ. Trẻ con mà Bố ,luôn tự hào khi mình có được những thứ người khác ko có. Ở cái vùng quê nghèo ấy,có nhà vẫn phải ở ngôi nhà chát bùn đất thì Bố đã xây được 1 ngôi nhà góc đẹp nhất làng. Ko có cây cảnh,nhưng lại có cả 1 vườn cây ăn quả và nhiều loại hoa.không có bể bơi,nhưng nhà mình lại có 1 ao cá rất to.bố còn làm 1 cái sân láng xi măng bóng loáng để cho con và bạn bè con tới chơi trò chơi ở đó .
Bố là 1 người khéo tay, con là con gái vậy mà cứ môn kĩ thuật,mỹ thuật là con lại nhờ bố. bố đan rổ,nặn hoa quả ,làm oto bằng bao thuốc lá... Tất cả những thứ ấy Bố làm nhanh như chớp,không có chút khó khăn nào cả.lần nào cô giáo chấm điểm con cũng đươc 9 hoặc 10. Bạn con thấy vậy cũng tới nhờ Bố làm hộ luôn. Chúng con quây quanh Bố,đứa nào đứa đấy mở tròn mắt xem bố làm. Con thấy khâm phục Bố lắm. Nghe Mẹ con kể lại,hồi Mẹ con mang thai anh trai con, Bố con còn mua cá chép về nấu cháo cho Mẹ ăn nữa. Còn hồi mẹ mang thai con, Bố đi công tác, Mẹ con ở nhà nghén cá khô nên toàn ăn cá khô. Đó là lí do vì sao anh trai con trắng, còn con lại đen như này.
Bố luôn mua cho con những đồ ăn ngon,Bố bảo tại ngày con trong bụng Mẹ,Bố không ở nhà để bồi dưỡng cho mẹ và con được.
Mẹ luôn vậy,lúc nào cũng vất vả làm ăn,ăn uống thì tích kiệm .dù kinh tế gia đình mình cũng thuộc vào loại khá.cái gì ngon Mẹ cũng dành cho anh em con.còn Mẹ bảo Mẹ không thích ăn . Bây giờ Mẹ vẫn vậy,vẫn tham việc như thế. 



Trong trí nhớ của con gia đình mình là 1 gia đình hạnh phúc. Bố chưa đánh Mẹ bao giờ cả,con chỉ nhớ có 1 lần Bố Mẹ cãi nhau rất to. Rồi Bố Mẹ giận nhau cả tháng trời. Cho đến hôm Mẹ ốm , Bố đã vào hỏi Mẹ con rằng: bà muốn ăn cháo gì để tôi đi nấu . Ôm thì phải ăn vào mới nhanh khoẻ được.
Con đã vô tình nghe được, con cươi mà nước mắt lại rơi . Lúc ấy con thấy hạnh phúc lắm.
Nhưng thời gian,cuộc sông đã lấy đi của gia đình mình quá nhiều thứ .
Bố bị lưa mất tiền, năm 96 số tiền hơn 100 triệu là không hề nhỏ. Vì vậy Bố lại phải xa nhà để đi làm kinh tế. Khi đủ tiền trả nợ Bố về với gia đình. Nếu như cứ bình yên như vậy thì tốt quá Bố nhỉ? Nhưng mọi thứ không bao giờ được như ta mong muốn. Sau mấy năm vực lại được kinh tế gia đình thì Bố phát bệnh,Bố lại phải lên Hà Nội điều trị mất mấy tháng. Tất cả tiên trong nhà đều dùng để cho bố chữa bệnh. Đúng là có sức khoẻ là có tất cả,không sức khoẻ thì ko có gì. Nhưng gia đình mình vẫn may mắn vì Bố chữa được khỏi bệnh,của đi thay người là tốt rồi.
Đôi lúc con vân nghĩ, con thật may mắn khi được sinh ra trong gia đình mình,được là con của Bố Mẹ. Nhưng ngược lại, nếu như con không phải la con gái của Bố Mẹ.ma là 1 người khác . Thì Bố Mẹ sẽ ko phải vì con mà khổ như bây giờ
Ngày còn đi học Bố Mẹ luôn tự hào về con. Con ngoan ngoãn,học giỏi.lại làm rất tốt công việc gia đình. Vậy mà sao giờ con lại như này ??
Ước mơ đi du học của con, Bố Mẹ cũng đã cố gắng lo cho con. Đến lúc đạt được ước mơ rồi,chính con lại là người đánh mất đi cơ hội ấy. Cũng chỉ là con muốn tranh thủ thời gian nghỉ hè kiếm thêm ít tiền để ko phải xin bố mẹ nhiều tiền học quá thôi. Vì đi học ở nơi xứ người mất quá nhiều tiền :( . Nhưng ông trời lại chẳng thương con. Tiền chuâ thấy đâu thì con đã phải về nước rồi.
Con biết Bố Mẹ cũng buồn lắm,nhưng Bố mẹ thương con nên động viên an ủi con vậy thôi.
Đúng là thời gian còn dài,cơ hội còn nhiều. Tiền mất đi sẽ kiếm lại được. Nhưng con đã để Bố Mẹ thất vọng vì con
Bố Mẹ đa cho con cơ hội thứ 2 chọn lựa cho mình 1 hướng đi khác.con định đi Nhật, nhưng con suy nghĩ kĩ con đã quyết định không đi
Con sẽ quay lại cái nơi mà con từng vấp ngã. Con sẽ quay lại nơi mà con từng ước mơ có được cái bằng Đại Học ở đó...
Con sẽ đứng lên và bước tiếp chính nơi ấy . Bố Mẹ à ! Bố mẹ tiếp tục tin con nhé, để con có thêm sức mạnh để bước tiếp
Con sẽ làm được! Con sẽ không để Bố Mẹ phải thất vọng vì con nữa
Con yêu Bố Mẹ nhiều lắm 

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Monday, May 12, 2014

Lặng nghe nước mắt rơi


Em có niềm đam mê đặc biệt với những con số và anh cũng thế, người ta nói con gái chuyên toán sẽ rất khô khan và có lẽ em cũng không ngoại lệ. Nhưng từ khi anh chính thức bước vào cuộc đời em, em đã thay đổi, trái tim vô cảm đã rung lên bởi tình yêu; rồi cũng chính ngày anh ngoảnh mặt quay đi, một lần nữa nó lại rung lên nhưng là vì đau đớn. Trả lại anh dãy số cuối cùng, những con số một thời đã đưa ta lại gần nhau...........

Một trái tim lạnh lẽo,
Một nỗi nhớ đầy vơi
Khi hai tâm hồn không còn hòa quyện,
Khi hai suy nghĩ đã chẳng hướng về nhau
Bốn mùa thu qua là bốn mùa hạnh phúc
Giờ một mình, em khắc khoải, nhớ mong

Tự vấn mình phải cần đến bao nhiêu ???
Khi ngần ấy thời gian, em chưa quên được..
Dù yếu đuối nhưng cũng đành chấp nhận
Rằng tám năm hay nhiều nhiều hơn thế ……
Vẫn khó phai nhòa những kí ức trong em

Tuổi 16 em ấp ủ tiếng yêu
Và bẵng quên 32 mùa mưa, nắng …….
Chỉ một mình cùng lặng lẽ, cô đơn
Sóng bước bên anh, em hạnh phúc dâng trào
Nhưng cuộc đời chẳng phải giấc chiêm bao
Vắng anh rồi, em chơi vơi, lạc lõng
Nhiều đêm giật mình, thấy lòng trống rỗng
Mất anh rồi,… là thật hay mơ????
Giờ đây, vẫn chốn ấy bơ vơ
Nhưng nào anh có hay có biết ???
Hàng trăm kí ức ùa về
Hàng ngàn ánh mắt yêu thương
Và vạn lần nụ cười hạnh phúc
Mà từ phía anh, em nhận được
Giờ đã thay bằng vô vàn giọt nước mắt em rơi………..
Itsnotgoodbye~~




JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Dẫu sao anh vẫn yêu em

Anh yêu em chính bởi anh muốn được dùng bàn tay to lớn của mình để nắm lấy tay em, dắt em đi vào tim anh và đi suốt cuộc đời này...


Anh biết…


Em luôn tự ti về ngoại hình của mình mỗi khi đi bên anh. Em với chiều cao 1m50 chẵn, em nói “anh cao hơn em cả cái đầu tức anh cao hơn mét bảy và ngót nghét mét tám”. Vì thế mà em luôn tìm mọi lí do để chối từ anh, mọi lời mời đi chơi cùng anh, mọi cuộc hẹn hò của chúng ta.


Em luôn tự ti về giọng nói mang đậm chất miền Trung của mình, em nói “anh là chàng trai Hà Thành chính gốc, giọng anh nghe thật ấm áp.” Chính vì thế mà em ít nói hơn. Đi bên anh em chỉ thường im lặng lắng nghe. Có hôm gần như chỉ mình anh độc thoại.


Em luôn tự ti về đôi tay gầy gầy nổi lên những đường gân xanh và lạnh buốt suốt quanh năm của mình, em nói “tay anh còn đẹp hơn cả tay con gái”. Chính vì thế mà em luôn giấu nó trong túi áo hay túi quần mặc cho đó là mùa đông lạnh giá hay mùa hạ nóng nực.


Em luôn tự ti về nụ cười híp mí của mình, em nói “em ghen tị với anh vì anh sở hữu nụ cười tỏa nắng”. Vì thế mà em ít cười với anh hơn.


Em luôn tự ti về giọng hát của mình vì ngày xưa đi học em dốt nhất môn Hát nhạc. Đó là nỗi kinh hoàng của em. Em nói “anh hát đủ hay, chơi đàn đủ ngọt đủ để cưa đổ hoa khôi của trường”. Vì thế nên chẳng bao giờ em hát cho anh nghe hay song ca cùng anh, dẫu cho mọi người có nói thế nào đi chăng nữa.


Em luôn tự ti mỗi khi bên anh, và em càng tự ti hơn mỗi khi đi cùng anh với hội bạn. Vì thế em luôn khép mình. Em không dám đón nhận tình cảm của anh. Bởi theo em, anh và em, chúng ta là một đôi đũa lệch.


du-sao-anh-van-yeu-em


Nhưng …


Em có biết?

Anh yêu em chính bởi thân hình “còi còi” đó của em. Anh muốn được là bờ vai rộng lớn của mình để che chở cho em, để chăm sóc em và bảo vệ em. Em bé nhỏ thì đã sao nào? Nó càng khiến anh dễ dàng ôm em vào lòng hơn. Ngốc ạ!


Anh yêu em chính vì cái giọng xứ Huế nhỏ nhẹ, mượt mà đi vào lòng người. Nghe sao mà dịu dàng, thân thương đến lạ! Ngày nào anh cũng muốn đươc nghe cái chất giọng trọ trẹ “răng, chi, mô, rứa”, rất đặc trưng, rất riêng ấy! 


Anh yêu em chính bởi anh muốn được dùng bàn tay to lớn của mình để nắm lấy tay em, dắt em đi vào tim anh và đi suốt cuộc đời này. Anh muốn được dùng tay mình để ủ ấm tay em. Để bàn tay ấy không còn phải lạnh nữa.


Anh yêu em chính bởi nụ cười rất hồn nhiên, trong sáng của em. Thực ra, em cười còn tỏa nắng hơn cả anh ấy chứ! Nhìn em cười ai cũng thấy vui theo, cũng cảm nhận được cuộc sống thật đẹp, thật ấm áp. Không phải anh nịnh em đâu, mà tất cả mọi người đều bảo thế.


Anh yêu em bởi cái cách em giả vờ không quan tâm đến anh. Nhưng thực ra em luôn dõi theo anh. Anh thích cái giật mình chột dạ của em khi bị anh bắt gặp ánh nhìn ấy.


Anh yêu em bởi vì chúng ta là đũa lệch. 

Nhưng…


Chính vì là đũa lệch nên anh lại càng yêu em hơn. Vì em “còi” nên mới phải chọn người cao như anh để bù đắp điều đó. Vì em hát “dở” nên mới phải tìm “giọng ca vàng” như anh về hát cho em nghe. Vì em trầm tính nên mới phải tìm người người hài hước như anh khiến em cười. Vì em ít nói nên cần người hay nói như anh. 


Nếu không thì cả ngày em chẳng nói gì sao? Vì em kén ăn nên mới phải lấy người có tài nấu nướng như anh. Vì em “không xinh” (nhưng dễ thương) nên mới cần người “handsome” như anh. Vì em hay lạc đường nên mới cần người biết mọi ngóc ngách của Hà Nội như anh để tìm em….


Và…

 Anh yêu em bởi tất cả những gì em làm đều xuất phát từ tận đáy lòng em, không toan tính, không suy nghĩ thiệt hơn. 


Anh yêu em bởi cái chất “ngô ngố” vốn dĩ đã tồn tại sẵn trong con người em. Bởi cái tâm hồn nhân hậu, thuần khiết, và cả vì lòng vị tha em dành cho mọi người.


Anh yêu em vì  muôn vàn lí do khác nữa…


Em càng cố đẩy anh ra xa em, lại càng khiến anh muốn được ở gần em hơn.


Dù có là đũa lệch thì anh vẫn mãi yêu em. Ngốc ạ!


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Sunday, May 11, 2014

Em yêu anh nhiều hơn em nghĩ anh ạ!!!


Em đã từng nghĩ liệu con đường sau này anh bước đi có hình bóng của em hay không?

Em đã từng nghĩ nên nhận lời yêu anh để anh đỡ tổn thương vì một cô bé ngốc. Nhưng thực ra là em đã yêu anh thật lòng rồi.

Em đã từng nghĩ giá như không vội vàng yêu anh thì bây giờ có lẽ em đã có một người khác hoàn hảo hơn anh rồi. Nhưng thực ra chắc gì đã có người nào khác yêu em và lo cho em nhiều hơn anh.

Em đã từng nghĩ nếu chúng mình hàng ngày được ở bên nhau, cùng đi chơi với nhau thì tốt biết mấy. Nhưng chúng ta đã may mắn hơn bao người khác vì anh với em chỉ sống cách nhau có một bức tường nhà trọ, ngày nào cũng gặp nhau và nói cho nhau nghe: “Love U!”

Em đã từng nghĩ phải làm sao để mỗi ngày anh yêu em nhiều hơn. Nhưng điều tốt nhất trước hết em nên làm là mỗi ngày hãy dành cho anh nhiều điều bất ngờ hơn, hãy yêu anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa…

Em đã từng nghĩ nếu anh yêu em nhiều hơn thì em sẽ lấy anh. Nhưng sự thật là chỉ cần anh yêu em và điều đó làm em hạnh phúc thì em sẽ tình nguyện theo anh đến bất cứ đâu.

Em đã từng nghĩ gia đình là điều ngăn cản tình yêu của chúng mình. Nhưng dù thế nào thì em cũng không từ bỏ nữa… vì em đã quá yêu anh!

Em đã từng nghĩ anh thật vô tâm và không phải là một người con trai lãng mạn như em từng mong muốn. Nhưng em lại vẫn cứ yêu anh thật nhiều… Vì em biết đó mới chính là anh.

Em đã từng nghĩ tại sao mình lại có thể khóc dễ dàng đến thế khi mà nhìn thấy anh ngủ ngon trên nền nhạc “Back in time”. Thì ra chỉ có người đang yêu một cách say đắm mới có thể cảm nhận được những gì thân thương nhất từ người mình yêu.

Em đã từng nghĩ anh là cả cuộc sống này của em, đơn giản bởi chính những yêu thương, quan tâm của anh dành cho em. Khi em ốm, anh sẵn sàng thức đêm canh nồi cháo để sáng mai em được ăn. Khi em buồn hay có chuyện không vui, anh ôm em vào lòng, dịu dàng xoa đầu em và nói: “Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu. Vì anh luôn ở đây, ngay bên cạnh em.


Anh! 

Em nghĩ nhiều quá phải không anh? Em không biết phải làm sao để ngừng suy nghĩ về anh, về cuộc sống hàng ngày của anh, về chúng ta và về cả tương lai của chúng ta nữa. 

Em đã từng nghĩ liệu con đường sau này anh bước đi có hình bóng của em hay không?

Em đã từng nghĩ “hoa bồ công anh” có gặp gió mà bay đi không?

Em đã từng nghĩ có một lần nào đó anh suy nghĩ về một “happy ending”?

Và em đã nghĩ mình sẽ nắm thật chặt tay anh và không buông tay cho đến khi bàn tay anh chủ động rời khỏi bàn tay em. Dù có ngày ấy đi chăng nữa, em sẽ đợi anh nắm lại tay em như lúc ban đầu. 

Vì em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

I Miss You ♥



Em thật sự đã rung động bằng chính con tim này, liệu nó có phải cùng chung nhịp đập không anh?!!
Em yêu cái sự chân thành, mộc mạc của anh không biết từ đâu và từ bao giờ em tin, luôn tin nơi anh, những gì anh nói là thành thật em cảm nhận được những khao khát của anh về tình yêu, về lẽ sống. Dẫu chỉ là những cuộc gọi, những chuyện trò chia sẻ với nhau. Mà như thân thương từ lâu lắm, những hoà điệu từ tâm hồn mà em đã chờ đợi bấy lâu nay là từ một người như anh mang đến...
Có những trăn trở, những lo lắng, ngờ vực cho cái đơn điệu trong tâm hồn nhau trước đó, thì với em có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy anh trong cái thế giới bao la, rộng lớn thế này.
Có một người đã cho tim em lần thứ hai loạn nhịp.
Có một người khiến em phải bỏ qua những nguyên tắc vốn có trong em để tự cười rồi trách móc với bản thân rằng: Đôi khi mình thật mụ mị, điên cuồng. Mình đâu rồi những tháng ngày lạnh nhạt, thờ ơ, ngu ngơ, mà buồn bã...Có một người khiến em bỏ qua luôn những cái dè chừng, sợ hãi,tội lỗi, mặc cảm khi nhìn lại con người của mình trong quá khứ. Nhưng mọi thứ là sự thật, em hiểu anh từng trải và thấu hiểu những điều đó, chỉ là em không biết cách thế hiện và bày tỏ mà thôi....Bên anh em cứ ngượng lời, cứ cho qua đi những gì anh cảm nhận. Mặc dù trước đây em rất khắt khe với những cái người ta gọi là trăng sao, lãng mạn quá mức. Không phải cứ có lần đầu tiên rồi nhắm mắt đưa chân dễ dãi để lần thứ hai thực hiện...
Em tự hỏi lòng anh dành cho em là bao nhiêu trong trái tim đã chia đôi trong những lần tình yêu làm anh đau khổ?

Có phải là duyên nợ không hay là nó nằm trong xác suất số lần anh cũng như bao chàng trai khác: tán gái để vơi đi? Nhưng em chẳng phải đâu, có lẽ em đến quá nhanh so với những gì chúng ta nghĩ, em cũng chỉ là " người lạ" thôi mà...
Em khóc, đó là cảm xúc thật của em. Có thể, em không có gì hết ngoài sự chân thành. Có thể do em yếu đuối, cũng có thế em đã mạnh mẽ một thời gian quá dài rồi.
Bỗng dưng em sợ ngày mai đang tới, liệu nó có đẹp như trong giấc mơ anh mộng mị hay chỉ là hạnh phúc thoáng qua....
Hãy để nhau im lặng một thời gian, anh nhé! Em không biết là bao lâu để em hoàn toàn tin vào sự thật này.Em mãi không ngủ được, lòng em cứ xốn xang như thế...
Em biến mất ngay sau khi chúng ta hẹn hò. Anh sẽ không giận em, nhưng chắc là sẽ buồn và suy nghĩ nhiều lắm. Anh nghĩ về em là người con gái như thế nào anh nhỉ....
Em cảm ơn và xin lỗi anh!
I Miss You <3
1:32 AM

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ